Suốt bữa cơm trưa, Lý Thế Kiệt chỉ im lặng không nói một tiếng nào, nhẫn nhịn bao nhiêu câu nói của họ. Mong sao cho nó trôi qua thật nhanh.
Đến cuối bữa cơm, Lý Thế Kiệt mới cảm thấy thoải mái khi ai cũng rời đi hết, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình mình. Cô Phượng cũng cho anh biết gia đình của Trịnh Quang thường sẽ tụ tập gia đình lại vào ngày cuối tuần để ăn bữa cơm, còn ngày thường muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm.
Anh thấy vậy cũng đỡ. Không cần phải ngày ngày đối mặt với những con người này, không cần phải nhìn sắc mặt, thái độ của họ.
Ngày ngày đi về trễ hơn một chút là không thể gặp họ rồi. Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt thấy đỡ hơn rất nhiều. Dù vẫn phải gặp Trịnh Thu Cúc nhưng bù lại cũng có thể ngắm nhìn sắc đẹp của cô, xem như được an ủi phần nào.
Cả buổi chiều trôi qua một cách nhàn nhã. Không chút gì đặc sắc, cũng không chạm mặt bất kỳ ai trong gia đình này.
Đến tối, Lý Thế Kiệt đến một cửa hàng ăn uống nhỏ dùng bữa. Đợi đến khuya mới ra cổng sau của tiệm bánh.
Bóng đèn đường rọi chiếu ánh sáng màu vàng nhạt lên đỉnh đầu người đàn ông đang đứng tựa vào bức tường bên dưới. Khuôn mặt đã có vài nếp nhăn của ông vẫn nhìn chằm chằm dưới mặt đất, nhàn rỗi hút thuốc. Nghe được tiếng động, ông mới ngẩng đầu nhìn về phía này.
Nhìn quanh xung quanh xem có ai theo dõi mình không rồi Lý Thế Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651252/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.