Bên ngoài, bầu trời tối đen đã chuyển sang ửng hồng như gò má của một thiếu nữ đang yêu. Tiếng đì đùng vang vọng trên bầu trời báo hiệu cho một đợt mưa sắp đến. Từng cơn gió thoảng qua kéo theo mùi hương cỏ cây.
Rời khỏi toà nhà, Lý Thế Kiệt đứng tựa người vào chiếc cột trụ ở bên ngoài to bằng ba vòng tay. Anh chậm rãi chậm thuốc.
Những bữa tiệc để khoe khoang sự giàu có như vậy, anh cảm thấy nó thật sự không hợp với mình. Dù thu nhập kiếm được từ việc làm sát thủ cũng đủ khiến anh có thể đi ăn những nhà hàng năm sao, sống nhàn nhã đến cuối đời nhưng, anh vẫn cảm thấy những quán ăn ở vỉa hè, cửa hàng nhỏ vẫn ngon hơn.
Đặc biệt là những món đặc trưng của quốc gia. Cho dù ở nước nào đi chăng nữa, ăn những món đặc trưng vẫn nên ăn ở các hàng quán bên ngoài tốt hơn so với nhà hàng. Vì nhà hàng là khẩu vị nhạt hơn và không đậm đà bằng. Còn nếu ở quốc gia này mà muốn ăn những món ở quốc gia khác khác thì nên dùng ở nhà. Đây chính là lý do chính của việc các hàng quán thường vẫn có thể tồn tại cho đến tận bây giờ.
Hít vài hơi thuốc, ngọn lửa trong người Lý Thế Kiệt mới có thể xoa dịu. Mùi thơm của thuốc quấn quanh người, ám lên người anh. Lý Thế Kiệt cúi đầu, nhìn đốm lửa nhỏ đang cháy ở đầu điếu thuốc. Trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ: Nếu bây giờ thời gian sống của anh là điếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651230/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.