Quán ăn nhỏ nằm cách tiệm bánh Lý Thế Kiệt hai, ba con đường.
Dù vẻ ngoài có vẻ đã cũ nhưng nó lại mang phong cách hoài niệm. Nơi đây cũng bán những món ăn bình dân, dễ thấy và chắc chắn lúc nhỏ ai ai cũng từng ăn qua ít nhất một món trong đây.
Người người ra vào liên tục. Nhiều nhân viên chuyển phát nhanh, giao thức ăn cũng đứng xếp thành một hàng dài chờ đợi. Gia đình chủ quán có năm người mà làm không nghỉ tay lấy bất kỳ giây nào.
Ngồi trong quán ăn náo nhiệt khi các công nhân ra vào dùng bữa nhưng sự lo lắng vẫn luôn hiện diện trong người Lý Thế Kiệt.
Đến giờ phút này vẫn chưa nghe được thông báo gì từ John Davis cũng có thể hiểu được phần nào. Anh ta vẫn chưa tìm ra chiếc xe đó. Và Trịnh Thu Thảo vẫn còn rất nguy hiểm.
Thấy Lý Thế Kiệt ngồi thần người ra đó, nhìn chằm chằm vào đĩa cơm cá nục sốt cà trước bàn, Nhã Phương huơ huơ tay trước mặt anh, hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Lúc này Lý Thế Kiệt mới như hoàn hồn lại, bừng tỉnh khỏi sự lo âu. Anh nhìn Nhã Phương vài giây. Cô nàng vẫn tươi cười nhìn anh, sau đó đặt bộ muỗng nĩa đã được lau sạch đến trước mặt anh.
"Không có gì." Lý Thế Kiệt đáp: "Tôi chỉ nghĩ vu vơ một số chuyện thôi."
"Nếu không phiền thì, anh có thể nói cho em nghe không?" Nhã Phương nhướng mày chờ đợi câu trả lời của anh.
"Cũng không có chuyện gì to tát. Chỉ là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651224/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.