Thành phố biển mùa này ở tỉnh Q mang khí hậu mát mẻ. Trời vừa sáng, một lớp sương mù mang theo hơi biển như một con quái thú khổng lồ màu trắng nuốt chửng cả thành phố.
Đàn chim bay vụt qua trên bầu trời. Phía xa xa, nhiều tàu thuyền đánh bắt đã ra khơi. Ánh mắt trời cũng cố chiếu xuống thành phố, báo hiệu cho vạn vật biết một ngày mới đã bắt đầu.
Mở to mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, Lý Thế Kiệt cảm thấy cả cơ thể có chút mệt mỏi. Hôm qua khi về đến nhà đã hơn mười giờ tối, lại nghe cuộc điện thoại của John Davis.
Đến khi quay vào trong nhà, anh chỉ chợp mắt có vài tiếng thì không tài nào có thể ngủ nổi nữa. Trong lòng cứ có một thứ gì đó khiến anh không tài nào chợp mắt được.
Tấm rèm cửa được kéo hờ để lọt một khoảng sáng ở giữa chiếu vào. Từ khóe mắt Lý Thế Kiệt hiện lên một thứ vô cùng bắt mắt.
Trịnh Thu Cúc và anh vẫn ngủ cùng trên một chiếc giường đôi. Nhưng cả hai vẫn nằm ngủ theo luật lệ của cô đặt ra. Cô nằm một bên, anh nằm bên còn lại và chiếc gối ôm luôn được đặt ở vị trí trung tâm làm rãnh phân chia lãnh thổ.
Tiếng thở đều của Trịnh Thu Cúc mang theo mùi hương đặc trưng của phụ nữ. Ánh mắt Lý Thế Kiệt nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô chưa đến hai giây đã chuyển sang vị trí khác.
Chiếc váy ngủ màu đen mỏng tang được Trịnh Thu Cúc mặc vào trông rất quyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651209/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.