Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang rọi thẳng xuống khiến người qua kẻ lại đều cảm thấy vô cùng nóng nực, khó chịu. Đã đến giờ nghỉ trưa nên hầu như ai ai cũng cảm thấy khá thoải mái sau nửa ngày làm việc.
Bầu không khí bên trong quán bar lại khác hẳn hoàn toàn so với bên ngoài. Nó rất căng thẳng khi cuộc thương lượng giữa một sát thủ bỏ nghề và một đại ca giang hồ đã đến.
Vừa gặp mặt, Lý Thế Kiệt tưởng Châu Sói sẽ nói những câu khác. Không ngờ cô lại vào thẳng vấn đề: "Hình như anh đánh hai người của tôi bị thương thì phải?"
Đúng là anh đã đánh hai người bị thương. Một là tên canh gác, hai là tên vừa ngồi cạnh Châu Sói khi nãy. Nhưng anh không làm gì sai cả, tất cả đều là phòng vệ chính đáng, ngoại trừ việc của tên canh gác ngoài kia.
Lý Thế Kiệt không hề né tránh câu hỏi. Anh nhìn thẳng vào mặt đối phương, nói: "Phải, chẳng qua họ đáng bị như vậy?"
Câu nói này vừa thốt ra, khoé mắt Lý Thế Kiệt nhìn thấy đám đàn em đứng xung quanh quán bar khẽ động như muốn lao vào đánh anh. Anh biết khi nói câu này khiến họ tức giận như thế nào.
Khác hẳn với bọn họ, Châu Sói bình thản rót rượu vào ly của mình và một cái ly trống rồi đẩy đến trước mặt Lý Thế Kiệt. Cô ấy tựa người vào sô pha phía sau, lắc nhẹ ly rượu trong tay mình.
"Đáng bị như vậy?" Châu Sói nhếch mép, ánh mắt liền trở nên sắc lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651203/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.