Cả thành phố dường như bị bóng tối nuốt chửng. Càng ra xa thành phố, không khí náo nhiệt dần tắt ngấm, chỉ còn lại sự yên ắng, tiếng lá cây xào xạc phát ra khi có gió thoảng qua làm nó khẽ động. Và thứ âm thanh đặc trưng do các loại côn trùng tạo nên.
Đến khu nhà kho bỏ hoang đã là mười giờ đêm. Xung quanh nhà kho là một bãi cỏ mênh mông rộng lớn cao hơn cả một người trưởng thành. Tiếng côn trùng phát ra nghe như không ngừng nghỉ.
Dừng xe ở phía đối diện nhà kho, chếch về phía đoạn đường lớn gần ba mươi mét, Lý Thế Kiệt mở cửa xe bước xuống. Trịnh Thu Thảo thấy vậy cũng bèn đẩy cửa đi theo.
"Anh đi đâu vậy?" Cô bé hỏi.
Lý Thế Kiệt không trả lời. Anh chỉ chăm chú nhìn về phía nhà kho bỏ hoang đó.
"Không lẽ anh ba với chị hai em ở trong đó sao?" Thấy anh nhìn như vậy, Trịnh Thu Thảo cũng đoán được phần nào câu chuyện.
Nhưng Lý Thế Kiệt không thoả mãn trí tò mò của cô bé. Anh không trả lời Trịnh Thu Thảo. Không nói không rằng, kéo cô bé quay trở lại ghế lái phụ, đẩy vào trong mặc cô bé luôn miệng hỏi anh muốn làm gì và anh đang nắm lấy cô bé rất chặt khiến tay cô đau lên.
"Anh làm cái trò gì vậy?" Trịnh Thu Thảo xoa xoa cánh tay đỏ ửng, đẩy cửa bước xuống: "Em phải cứu gia đình mình."
Cánh cửa chỉ mở một khe nhỏ đã bị Lý Thế Kiệt đẩy đóng lại. Anh đứng chắn ở cửa, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651165/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.