Thông tin Lý Thế Kiệt chuyển phòng bệnh lan rất nhanh với những người quen biết anh.
Vừa mới sáng sớm, khi vừa ăn xong bữa sáng, ngồi trên ghế mây ngoài ban công phơi nắng vừa thưởng thức tách trà John Davis gửi đến đây.
Ngồi chưa được bao lâu thì Lý Thế Kiệt nghe được tiếng gõ cửa phòng mình. Anh quay đầu hét lên vào đi rồi đứng lên, không di chuyển vào trong.
Trong tình hình này, đứng ngoài đây sẽ cho anh thêm thời gian để nhận biết có phải đối phương muốn tấn công mình hay không và ở tầng mười này, anh có thể ném thẳng hắn ta xuống đây mà không để chạy thoát như đêm qua.
Cánh cửa vừa được mở ra, sự cảnh giác của Lý Thế Kiệt liền được thả lỏng. Lê Nhã Trân cầm trên tay một giỏ trái cây lớn đi vào, dẫn đầu nhóm nhân viên tiệm bánh đang theo sau.
"Thế nào rồi ông chủ? Vẫn còn đủ sức để quản lý chúng tôi chứ?" Lê Nhã Trân đặt giỏ trái cây lên bàn, mỉm cười nhìn Lý Thế Kiệt.
Anh nở một nụ cười đáp lại, cầm theo tách trà đi vào trong.
"Anh làm gì mà suốt ngày bị thương hoài vậy?" Lê Nhã Trân như đang trách móc. Cô chỉnh lại ga trải giường cho Lý Thế Kiệt.
Anh không đáp mà đi vào trong, ngồi xuống, đạt tách trà lên đầu tủ bên cạnh rồi tựa lưng trên giường nhìn từng người đến thăm mình ngày hôm nay.
Khi anh và Lưu Gia nhìn nhau, cả hai chỉ gật đầu với nhau xem như đã chào hỏi.
Sực nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651106/chuong-103.html