Câu nói "chúc mừng cô" của Lý Thế Kiệt như cả nghìn nhát dao lại một lần nữa đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của Nhã Phương.
Cố kìm nén để nước mắt không rơi, Nhã Phương ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu vào để lấy lại sự bình tĩnh. Nỗi đau này, có lẽ chỉ mình cô ấy hứng chịu là đủ.
Lại một khoảng lặng bao trùm lấy cả nhà ăn. Vài cánh hoa dại bên ngoài vườn không thể chịu được sức mạnh của gió mà bị cuốn bay vào trong nhà, rơi trên bậc thềm ở nhà ăn với sân vườn nhỏ.
Lý Thế Kiệt vẫn ngồi bất động ở đó như một pho tượng, nhìn cô gái trước mặt của mình.
Nhã Phương lại cúi đầu, mắt nhìn vào đôi tay mình đang đan vào nhau ở dưới bàn. Cô hơi rụt rè nói: "Nhưng mà… Còn một chuyện nữa em muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Nhã Phương suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói ra: "Anh biết em thích anh nên… Nên trước khi em đi, anh có thể xem như tặng cho em một món quà tạm biệt, hay gì cũng được. Tối nay anh có thể ăn cùng em một bữa cơm, ở bên cạnh em, xem em như bạn gái của anh, được không?" Nói đến đây, giọng cô ấy hơi nhỏ lại: "Và anh… muốn làm gì em cũng được."
Với một người trưởng thành hay trong độ tuổi thanh thiếu niên, ai ai cũng có thể nghe ra hàm ý sâu xa phía sau nội dung "muốn làm gì" trong câu nói cuối cùng của Nhã Phương. Lý Thế Kiệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651100/chuong-108.html