🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Sở cảnh sát thành phố. Bảy giờ tối.

Người dân không ngừng ùa ra đường vào ngày cuối tuần. Dòng người và xe cộ qua lại như mắc cửi.

Đứng dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của Trương Hoàng Thanh đổ dài dưới nền đất. Trên vỉa hè khu vực này cũng có lác đác một vài người qua lại, tiến vào khu vực được xem là nơi vui chơi bật nhất thành phố.

Đốm lửa lập loè ở đầu điếu thuốc càng cháy dữ hơn mỗi khi có một cơn gió thổi nhẹ qua. Các đốt ngón tay đã chai sần của Trương Hoàng Thanh càng thêm nổi bật hơn khi cầm điếu thuốc đó.

Đúng lúc này, phía cổng Sở cảnh sát xuất hiện bóng dáng của một cô gái mặc cảnh phục chạy ra. Cô ấy đảo mắt xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Nhìn thấy Trương Hoàng Thanh đứng gần đó hút thuốc, cô ấy liền chạy đến ngay bên cạnh.

"Đội trưởng." Nữ cảnh sát thở hổn hển: "Thì ra anh ở đây, làm em tìm anh từ nãy đến giờ."

Trương Hoàng Thanh rít thêm một hơi thuốc, nhả làn khói trắng qua kẽ răng, hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Nữ cảnh sát cũng dần lấy lại nhịp thở vốn có của mình. Cô ấy đứng thẳng người lên, nhìn điếu thuốc trong tay Trương Hoàng Thanh: "Trong đó cũng hút thuốc được mà, sao anh lại ra đây?"

Đối với Trương Hoàng Thanh, anh ta không muốn nhiều lời với cô nàng tân binh này. Dù sơ yếu lý lịch của cô ấy cũng thuộc dạng đáng được bồi dưỡng nhưng cách làm việc theo cảm tính, có định kiến và dễ bị người khác khiêu khích như vậy thì rất đáng lo ngại. Đặc biệt khi đứng trước Lý Thế Kiệt, chỉ mất vài phút đầu anh đã có thể đoán ra cô ấy là tân binh của ngành cảnh sát.

"Tôi không thích." Trương Hoàng Thanh nói: "Nói đi. Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Nữ cảnh sát gật đầu: "Mọi người vừa kiểm tra ở chỗ xuất nhập cảnh, họ phát hiện Lý Thế Kiệt đã rời khỏi Việt Nam."

Tầm mắt nhìn đám cỏ dại ven đường cuối cùng cũng ngước lên nhìn cô gái trước mặt, Trương Hoàng Thanh hỏi: "Anh ta đi đâu?"

"Anh ta đi Hàn Quốc."

Trương Hoàng Thanh lại cúi đầu không đáp.

"Có cần em báo với mọi người, kêu họ xin lệnh bắt giữ hay gì không?" Nữ cảnh sát hỏi, nhìn Trương Hoàng Thanh với ánh mắt chờ đợi.

"Không cần đâu." Anh ta đáp.

Không có chứng cứ chứng minh Lý Thế Kiệt có liên quan trực tiếp đến vụ án của Nhã Phương thì làm sao xin được lệnh bắt giữ của toà án. Cũng không được quyền ngăn cấm người ta rời khỏi quốc gia họ cư trú.

Trương Hoàng Thanh biết cô nàng tân binh này đang lo việc Lý Thế Kiệt bỏ trốn sang nước ngoài. Nhưng anh ta biết chắc chắn Lý Thế Kiệt sẽ không làm vậy.

Cách đây vài tuần, Trương Hoàng Thanh có đến tìm Trịnh Thu Cúc để bàn chuyện tổ chức họp lớp nhưng khi đến nhà cô, anh ta chỉ gặp được Trịnh Thu Thảo và cô bé nói với anh ta rằng Trịnh Thu Cúc đã qua bên Hàn Quốc để du lịch và dự đám cưới của một người bạn, vì thế mà cuộc họp lớp đó bị hoãn lại.

Nên bây giờ nghe tin Lý Thế Kiệt đi Hàn Quốc, Trương Hoàng Thanh cũng đoán được anh không phải sợ tội bỏ trốn mà anh chỉ sang bên đó để ở cùng với Trịnh Thu Cúc.

Trương Hoàng Thanh cũng không muốn giải thích quá nhiều với đám cấp dưới của mình. Anh ta biết họ là những tinh anh được chọn lọc để đưa vào đây, làm việc có tâm nên mới lo nghĩ như vậy. Nhưng anh ta nghĩ họ vẫn nên tập trung sức lực để truy lùng ra người đã gọi điện đến báo tin cho cảnh sát sẽ hay hơn.

Dù biết rằng cảnh sát không thể làm việc theo cảm giác nhưng Trương Hoàng Thanh vẫn nghĩ Lý Thế Kiệt nói thật. Nhưng anh ta vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ trên người của Lý Thế Kiệt.

Ném điếu thuốc xuống đất, Trương Hoàng Thanh giẫm tắt nó. Ngọn lửa yếu ớt cuối cùng cũng bị dập tắt.

Không để ý đến nữ cảnh sát cấp dưới của mình, Trương Hoàng Thanh đi thẳng qua cô ấy mà không hề nhìn hay gọi gì. Anh ta đi thẳng một mạch vào trong Sở cảnh sát.

...***...

Jessica rời đi, dãy hành lang cuối cùng cũng có thể quay trở lại trạng thái tĩnh lặng ban đầu vốn có của nó. Chỉ còn đánh đèn điện chiếu sáng cùng tiếng thở phả ra khói trắng do không khí lạnh bên ngoài gây nên.

Trước khi đến đây, Lý Thế Kiệt đã biết Trịnh Thu Cúc không chỉ đến dự lễ cưới mà còn tích hợp cả việc đi du lịch. Nên khi anh đến đây, nếu cô không công khai mối quan hệ của cả hai ra, anh sẽ xuất hiện tại lễ cưới đó với từ cách là một vệ sĩ của cô.

Còn bây giờ gặp Jessica ở đây. Cô ấy đã nhận ra anh và biết đến mối quan hệ của cả hai người nên anh đã được mời đến đó chứ không phải đi với một tư cách, khá thấp hèn hơn so với tư cách thật sự của mình.

Người đứng chính giữa hai người đã rời đi thì họ cũng không còn gì để nói với nhau nữa. Cánh cửa thang máy đóng lại, Trịnh Thu Cúc cũng quay người, đóng cửa phòng. Nhưng lúc gần đóng hết thì bất chợt cánh cửa như bị một cản lại, không thể đóng tiếp được nửa.

Không cần nhìn Trịnh Thu Cúc cũng biết tại sao lại như vậy. Cô hé cửa mở một khoảng nhỏ, thò đầu ra ngoài, cả người gần như được cánh cửa bảo vệ. Dù đã không còn sợ hãi nữa nhưng nó vẫn còn tồn đọng lại một chút trong trái tim nhỏ bé của cô.

"Anh lại muốn gì nữa đây?" Trịnh Thu Cúc cộc cằn nói: "Anh có tin tôi gọi bảo vệ lên đây không?"

"Nếu cô gọi bảo vệ thì họ có lên đây cứu cô kịp không?" Lời nói vừa dứt, Lý Thế Kiệt lập tức im bặt không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.

Có ai đi xin lỗi người khác mà nói chuyện như anh không?

Câu trả lời là không. Không phải không có,mà chắc chắn đối phương sẽ không chấp nhận lời xin lỗi đó của mình.

Trịnh Thu Cúc tức đến không thể nói thành lời. Cô không biết rốt cuộc mặt anh làm bằng gì mà lại có thể nói chuyện với người khác như vậy. Cô tự nhủ trong lòng, đúng là không nên bị vẻ ngoài đẹp trai của người ta thu hút, bởi vì nhan sắc đó sẽ khiến tâm trí bị nhiễu loạn mà không để ý đến những điều khác.

Cô lập tức đóng cửa lại. Nhưng lần này cũng vậy, cũng bị một lần cản lại khiến Trịnh Thu Cúc không tài nào đóng được. Một cảm giác chẳng lành chạy dọc sống lưng cô. Trong đầu cô bỗng nảy ra một ý nghĩ: Không phải anh lại muốn vào đây nữa chứ?

Nhưng Trịnh Thu Cúc vẫn không thể hiện cảm xúc đoa ra bên ngoài. Cô lườm anh, cảnh cáo: "Buông ra! Nếu anh không buông thì đừng trách tôi đấy!"

Tôi không buông đấy, cô định làm gì tôi? Câu nói này vừa lên đến cổ họng liền nghẹt lại, không thể thốt ra. Hay nói một cách chính xác hơn là không nên thốt ra trong tình huống này.

Lý Thế Kiệt hạ giọng: "Tôi muốn xin lỗi cô. Hy vọng cô có thể tha lỗi cho tôi."

Một sát thủ mà lại đi xin lỗi người khác? Lý Thế Kiệt cũng không thể ngờ trường hợp này lại có thể xảy ra. Đây là lần đầu tiên anh chịu xuống nước với người khác như vậy. Anh chỉ không muốn mối quan hệ của mình với Trịnh Thu Cúc càng ngày càng tồi tệ.

Trịnh Thu Cúc không ngờ đến chuyện Lý Thế Kiệt lại chân thành nói lời xin lỗi với mình như vậy. Cô cũng đã không còn quá giận anh, nhưng cũng không thể đồng ý lời xin lỗi này ngay.

"Không." Cô nói thẳng.

Chưa bao giờ Lý Thế Kiệt làm như vậy nên bây giờ nên bây giờ không biết phải làm thế nào. Anh hỏi: "Vậy tôi phải làm gì mới để cô hết giận tôi?"

Đây là lần đầu tiên Trịnh Thu Cúc nhìn thấu anh như vậy nên dù rất muốn bật cười nhưng vẫn cố kìm nén lại như để giữ lại vị thế của mình. Từ trước đến nay, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt trong bữa cơm ra thì anh luôn phản bác lại cô mọi lúc mọi nơi.

Im lặng một lúc, Trịnh Thu Cúc bỗng nhớ đến một chuyện. Cô nói: "Anh có nhớ trước đây anh nói gì với tôi không?"

Lý Thế Kiệt hơi ngớ ra. Anh nói với cô nhiều chuyện như vậy, làm sao anh nhớ được tất cả. Thứ khắc sâu trong lòng anh chỉ có một điều, đó chính là sự an toàn và hạnh phúc của cô.

"Nói gì?" Anh hỏi ngược lại.

"Anh nhớ trước đây anh ra điều kiện với tôi rằng anh hỏi cái gì cũng phải trả lời không?"

Chuyện đó Lý Thế Kiệt vẫn còn nhớ. Đó là lần cả hai quay về từ resort sau khi bàn chuyện làm ăn xong. Trịnh Thu Cúc đã hỏi anh đã hứa gì với ba của cô mà cô không biết nên khi đó anh đã đưa ra điều kiện này. Thậm chí nếu cô không trả lời, anh sẽ dùng nhiều biện pháp mà chỉ hai vợ chồng mới có thể tự nhiên làm cùng nhau để ép cô nói ra.

Lý Thế Kiệt gật đầu: "Tôi nhớ."

Trịnh Thu Cúc một tay cầm tay nắm cửa, tay còn lại chống ở bức tường ở gần cửa, nói một tràng: "Lúc đó tôi không đồng ý với anh điều kiện đó nhưng anh vẫn ngang ngược, ép tôi thoả thuận. Nếu anh muốn tôi hết giận thì từ nay về sau, nếu tôi hỏi gì anh cũng phải trả lời. Anh phải nói cho tôi tất cả những tôi muốn biết. Còn nữa. Khi anh hỏi tôi thì tôi muốn trả lời, còn không muốn thì không trả lời. Anh không được quyền ép tôi."

Thì ra cô muốn nói chuyện này. Vốn dĩ lúc đó Lý Thế Kiệt chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút. Anh không ngờ Trịnh Thu Cúc lại đặt nặng chuyện này đến vậy.

"Cô nói sao thì vậy đi." Lý Thế Kiệt đáp.

"Cái này là anh nói đấy nhé! mh không được hứa suông đâu đấy." Trịnh Thu Cúc giơ điện thoại lên: "Tôi đã ghi âm hết rồi đấy!"

Lầm này Lý Thế Kiệt rất muốn bật cười khi chỉ một chuyện cỏn con như vậy Trịnh Thu Cúc cũng phải ghi âm như vậy. Nhưng vì sợ cô lại mắng mình nên đành lại thôi.

"Hết chuyện rồi. Anh về phòng của mình đi." Trịnh Thu Cúc muốn đuổi khách. Cô muốn đi ngủ sau khi… đã khóc một trận.

Cuối cùng Lý Thế Kiệt cũng không kìm được. Anh bật cười, đưa tay khẽ chạm vào ngón tay trên cửa của cô: "Vợ tôi thật rộng lượng. Tôi cảm thấy tôi lại muốn hôn cô rồi đấy."

Trịnh Thu Cúc không ngờ Lý Thế Kiệt lại có thể quay về con người trước kia nhanh như vậy, như việc quay ngoắt một trăm tám mươi độ; cứ như con người khi nãy không biết cách xin lỗi người khác không phải là anh vậy.

"Cút!" Trịnh Thu Cúc mắng rồi lập tức đóng sầm cửa lại.

Lý Thế Kiệt bật cười. Anh cũng không để tâm đến hành động của cô. Vì anh mà cô mới có hành động như vậy nên anh không có cái quyền gì để nói cô cả.

Chưa kể đến đối với Lý Thế Kiệt, việc Trịnh Thu Cúc không giận mình nữa cũng đã tốt lắm rồi.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Lý Thế Kiệt xoay người đi về phòng của mình. Anh cần nghỉ ngơi sau khi đã trải qua khá nhiều chuyện khi ở Việt Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.