Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua ô cửa chiếu vào trong xe lúc sáng lúc tối mỗi khi chạy qua khu vực có bóng râm.
Bầu không khí trong xe nếu không có giai điệu du dương của máy phát nhạc trong xe thì có lẽ sẽ vô cùng tĩnh lặng. Suốt cả đoạn đường cả hai không hề nói với ai câu nào.
Lý Thế Kiệt biết bây giờ trong lòng Trịnh Thu Cúc có rất nhiều tâm sự, nhưng anh vẫn không hỏi. Nếu muốn kể, cô sẽ tự kể cho anh nghe. Còn nếu không thì cho dù có dùng cách gì đi chăng nữa cũng sẽ không thu lại kết quả gì. Ngược lại đôi khi lại khiến người được hỏi ghét chúng ta thêm.
Lý Thế Kiệt chạm nhẹ hai lần vào điện thoại trên giá đỡ. Trong lúc ôm Trịnh Thu Cúc, điện thoại đã rung lên nhưng vào khoảnh khắc đó, nếu không đặt cảm xúc của Trịnh Thu Cúc lên hàng đầu thì anh cũng sẽ không nghe máy cho cuộc gọi đó có quan trọng như thế nào đi chăng nữa. Đối với Lý Thế Kiệt, khoảnh khắc được ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng thì không gì có thể thay thế và đó là một việc vô cùng quan trọng.
Một sát thủ lại có thể mang nhiều cảm xúc như vậy thì chắc chỉ có mình Lý Thế Kiệt. Anh biết nếu cứ tiếp tục như vậy, không nói đến những người xung quanh mà chính bản thân anh đối đầu với kẻ thù cũng vô cùng nguy hiểm.
Sát thủ gần như có thể so sánh như một giống loài rẽ nhánh từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651057/chuong-124.html