Vầng dương le lói ở tít tận phía Đông, rọi chiếu ánh sáng dìu dịu xuống thành phố đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo. Tàu thuyền chạy trên các tuyến sông. Đàn chim bay vụt lên trên bầu trời.
Trường đại học Trịnh Thu Thảo đang theo học nằm ở khu dân cư cũng được xem là một trong những khu vực giàu nhất trong thành phố. Nơi đây chủ yếu tập trung các dãy nhà phố, trung tâm thương mại, siêu thị, biệt thự theo dãy của một số dự án, các trụ sở công ty. Cũng có một số khu vực trong quận tập chung chủ yếu những người dân lao động.
Giờ phút này đã gần bước sang tháng cuối năm, không khí cũng cũng dần se lạnh. Các sinh viên của trường đi thành từng nhóm, thỉnh thoảng chỉ có một người đi lẻ băng qua cổng phụ của trường, đi về phía bên kia đường để mua các phần ăn đã và đang được chế biến.
Từng xe bán hàng bốc khói trắng nghi ngút và mùi hương thơm đặc trưng của thức ăn thoang thoảng thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường khiến họ phải dừng lại hoặc cho xe đi chậm lại, nhìn xem chủ quán đang bán món gì. Mỗi một quán đều có một lượng khách nhất định, không thể phân định rõ ràng là quán nào đông hơn quán nào được - ngoại trừ việc bỏ thời gian ra để thống kê thì có thể.
Dừng ở ngã tư, nhìn dòng người sinh viên băng qua trước đầu xe của mình làm cho Lý Thế Kiệt nhớ đến quãng thời gian sinh viên của mình. Dù khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651044/chuong-130.html