Ánh trăng cô độc treo lơ lửng giữa một màn đêm đen kịt. Hôm nay dù không một ngôi sao nhưng vẫn sáng một cách kỳ lạ.
Không khí se lạnh bên ngoài thổi vào qua ô cửa sổ để mở làm mái tóc Lý Thế Kiệt khẽ bay. Trịnh Thu Cúc cử động dịch chuyển cơ thể để đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn. Cô kéo áo khoác ngoài khép lại để giữ ấm cho cơ thể.
Trịnh Thu Cúc không nói, Lý Thế Kiệt cũng không hỏi. Sau khi đứng ôm nhau ở giữa cổng ra vào của Sở cảnh sát, anh đưa cô đến xe của mình.
Giờ phút này cô không nên đi một mình. Nếu không sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Không nói đến chuyện có là mục tiêu của những tay giết người nào không thì chắc chắn cô sẽ là mục tiêu chính của các phóng viên đến từ nhiều nhà báo. Họ sẽ tận dụng những lúc Trịnh Thu Cúc buồn bã đi tìm những thứ để giải toả tâm trạng thì đến lúc đó, chỉ cần một tấm ảnh nếu là người thường sẽ là chuyện bình thường. Nhưng với những người như cô, chắc chắn họ sẽ dành tâm huyết vào ngòi bút đỉnh cao của mình viết ra một bài báo thu hút hàng triệu độc giả.
Từ đó cũng ảnh hưởng không nhỏ đến hình ảnh của Trịnh Thu Cúc và tập đoàn Trường Thịnh. Đến lúc đó, mang theo tâm trạng bạn mình vừa chết, cô sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ người cha ruột của mình khi làm ảnh hưởng quá nhiều đến công ty như vậy.
Gần về đến biệt thự, Trịnh Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651032/chuong-134.html