Lúc này, bà lão hiền lành nở một nụ cười nhìn chằm chẳm vào Diệp Phi “Cậu cứ hò hét với tôi như vậy thì cũng chẳng khác nào tìm chết”
Cho dù cao thủ có lợi hại đến đâu đi nữa, sau một trận chiến đấu ác liệ trăm người tỉnh nhuệ thì cũng sẽ trở thành một con chó chết, chưa kể còn hít phải đủ loại khói độc.
Cho dù Diệp Phi có thế giải độc thì như thế nào chứ? Trong hoàn cảnh như.
thế này thì anh cũng chỉ có thể áp chế nó xuống, không thể giải quyết tại chỗ.
Vì vậy, bà ta có niềm tin mạnh mẽ rằng mình có thể đối phó với Diệp Phi.
Diệp Phi cười lạnh: “Muốn biết tôi có phải là cung giương hết đà hay không, chẳng phải bà thử là biết hay sao?”
“Cút”
Không nói nhiều nữa, một bóng dáng gầy gò vụt đi rồi biến mất trong khoảng không.
Bà lão hiền lành lao ra như một mũi tên sắc nhọn.
Đôi mắt phát sáng.
Trong mắt bà ta lấp lóe vô số linh hồn hò hét ngưng tụ thành máu tanh lãnh khốc, bà ta lao tới chỗ Diệp Phi Dáng vẻ khi chạy đi của bà lão hiền lành trông rất quái lạ, dáng người thấp.
hẳn đi, dường như dùng cả tứ chỉ, nhưng lại nhanh như gió, thực sự giống như.
một con bò điên.
Lúc xông lên, tay phải của bà ta chùng xuống, một mũi dao sắc nhọn thò ra khỏi gậy đầu bò, lóe lên một tia sáng chói mắt.
Thẩm Hồng Tụ theo bản năng hô lên: “Diệp Phi, cẩn thận!”
Diệp Phi cầm mã tấu đạp đất vọt ra ngoài, khi giãm một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/373813/chuong-1599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.