Chương 1301:
Sau khi nói xong, anh bảo Đường Phong Hoa cầm một cái khăn tới, nhẹ nhàng lau đi miệng vết thương.
Chiếc khăn lau đi hết bột phấn và để lộ ra vết sẹo đỏ sậm, tuy là vết sẹo cực kì mỏng và yếu ớt như thể đụng mạnh một cái là rách ra nhưng nó đã khép miệng vết thương lại thật.
Mọi người lại được dịp trợn mắt há hốc mồm.
Nó kết vảy rồi… Không thể nào…
Hoa Yên Vũ nhìn lên đồng hồ theo bản năng, từ khi rắc thuốc bột xuống đến bây giờ chỉ có một phút thật…
Đám người Trác Phong Nhã lập tức thấy lòng mình dậy sóng, nếu loại thuốc này được bán ra thị trường thì chắc Long Đô sẽ dậy sóng còn hơn là bão giật cấp mười mấy…
Tôn Bất Phàm chỉ không nhịn được hỏi: “Anh Phi, đây là thuốc gì thế “Thuốc trị thương tôi vừa nghiên cứu bào chế ra” Diệp Phi thoáng im lặng, sau đó ánh mắt anh trở nên kiên quyết: “Tên là… Nhược Tuyết Bạch Dược”
Sau khi chữa trị và dặn dò người nhà bệnh nhân những việc cần chú ý thì Diệp Phi bèn dẫn bọn Tôn Bất Phàm đến quán rượu giải trí.
Gần chín giờ, một đám người xuất hiện ở quán rượu dưới lòng đất, ngồi trên ghế vừa uống rượu lắc lư vừa cười đùa với nhau, bầu không khí cực kì hài hòa.
Uống được một nửa, Diệp Phi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc đi lướt qua hành lang thì anh nhìn thấy người đàn ông mặc áo giá đang đỡ một cô gái đi về phía trước.
Phía sau có một tên vạm vỡ cà lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/373516/chuong-1301.html