Chương 871:
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Có mười bảy nghìn năm trăm tỷ sao?”
Diệp Phi cười nhạt: “Bán hết mọi thứ vẫn gom góp đủ.”
“Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không hối hận”
Trên mặt Trịnh Tuấn Khanh thể hiện sự âm trầm: “Mày nhất định đừng hối hận đấy?”
“Ở trong từ điển của Diệp Phi tôi chưa từng có hai chữ hối hận”
Diệp Phi không kiêu ngạo không nịnh nọt: “Hơn nữa tôi tin là, nhất định cậu chủ Trịnh sẽ tiếp tục tăng giá.”
“Phải không? Mày tính nhầm rồi”
Trịnh Tuấn Khanh cười lạnh một tiếng: “Tao nói cho mày biết, tao sẽ không theo, mày lấy mười bảy ngàn tỷ ra đi”
“Chỉ là tao nhắc nhở mày, hoài bích có tội*”
“Kẻ vô dụng có được miếng ngọc thạch này không những không may mắn mà lại còn rước họa vào thân.”
“Mày có biết thế nào là mất cả người lẫn của không, có tin không?”
*Hoài bích có tội: Là người tài giỏi lập công cuối cùng lại bị định tội.
Giọng nói anh ta thể hiện sự uy hiếp.
Người chủ trì đưa tay lên cao nhất.
Bầu không khí cả hội trường ngày càng căng thẳng.
Có mấy người há mồm mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ánh mắt của bọn họ không ngừng nhìn vào búa gỗ trên tay người chủ trì, nhưng vì Trịnh Tuấn Khanh vẫn chưa tỏ thái độ nên vẫn chưa dám gõ xuống.
“Tôi tin”
Diệp Phi rất thật thà gật đầu: “Tất nhiên là tôi tin sau khi có được ngọc thạch thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/373090/chuong-871.html