Chương trước
Chương sau

Chương 867:
 
Độc Cô Thương rút dao đâm hai nhát: “Ai sai mày?”
 
Tên này vẫn cắn răng chịu đựng không nói.
 
Lần này Độc Cô Thương đâm ba nhát.
 
Sự lạnh lùng và tàn nhãn đó khiến tên to con không thể nhịn được nữa: “Tôi nói, tôi nói, tôi là thuộc hạ của Hoàng Lang, muốn gây cho cô Đường một chút áp lực…”
 
Sau khi nghe xong, Độc Cô Thương trực tiếp đem cả ba người thả xuống nước, để họ tự sinh tự diệt.
 
“Người của Thiên Lang Hội?”
 
“Trịnh Tuấn Khanh đúng là làm liều mà”
 
Diệp Phi ôm Đường Nhược Tuyết đứng lên, nhìn mấy kẻ tập kích đang khóc lớn, cười nói: “Người đánh một đòn ta trả một đòn, xem ra anh phải trả lại một món quà lớn”
 
Khóe môi của Đường Nhược Tuyết giật giật: “Trịnh Tuấn Khanh đúng là súc vật.”
 
Diệp Phi lấy di động ra ấn một dãy số: “Cô Chu, tôi cần một tấm thiệp mời của buổi lễ đấu giá…”
 
Buổi chiều hôm sau, hai giờ ba mươi phút, tại phòng đấu giá.
 
Hội trường có sức chứa 300 người ngồi kín khách, đây là buổi bán đấu giá từ thiện chính thức cho nên mọi người đều nể mặt ủng hộ.
 
Đường Nhược Tuyết và Cao Tĩnh cũng đã đến hội trường từ sớm, ngồi yên lặng đợi chờ đấu giá núi Vân Đỉnh.
 
Sau lời chào hỏi và mở màn dài dòng phấn khởi của người dẫn chương trình thì người chủ trì cũng đưa tay lên tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
 
Món đồ đấu giá đầu tiên chính là một cây kiếm cổ hàng trăm năm.
 
“Phiêu Huyết!”
 
Đó là một thanh kiếm vô cùng sắc bén.
 
Do nghệ nhân Bắc Dã Thái tự tay chế tác thủ công, phối trộn giữa thép đen, ngà voi, thạch anh tím, đồng cổ và tay cầm nạm kim cương.
 
Nó từng là vũ khí của một vị tướng thanh danh hiển hách.
 
Giá ban đầu là 35 tỷ.
 
Điều này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phấn khích, mới bắt đầu đã xịn xò như vậy, hôm nay nhất định có không ít thứ tốt.
 
Cuối cùng cây kiếm này bán ra với giá 175 tỷ.
 
Sau khi hai mươi món đồ tiếp theo được bán đấu giá, cửa hội trường bỗng bị đẩy ra, một đôi nam nữ ăn mặc sang trọng lắc lư bước vào.
 
Dẫn đầu là một người đàn ông tóc dài.
 
Cao 1m8, gương mặt đẹp trai, sống mũi cao thẳng, bề ngoài giống hệt với một minh tinh, khí chất cũng vô cùng lạnh lùng âm ngoan.
 
Bên cạnh anh ta là Lăng Thiên Thủy với mái tóc búi cao.
 
Áo sơ mi trắng và váy ôm đen mặc trên người Lăng Thiên Thủy cũng có cảm giác lắng lơ quyến rũ.
 
Vớ đen ôm lấy hai chân thon dài, cứ như là món quà vô cùng hoàn hảo mà thượng đế đã tặng.
 
Mỗi một bước chân đều phơi phới rạo rực vô cùng hấp dẫn.
 
Chỉ là sự dịu dàng và nũng nịu của cô ta chỉ dành cho người đàn ông tóc dài kia.
 
Phía sau hai người còn có bảy tám chàng trai cô gái xinh đẹp khác.
 
Một trong số họ có một lão già mặc áo xám trên mặt có một vết sẹo, ánh mắt thô bạo, đôi mắt híp lại khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
 
Người đàn ông tóc dài không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, đi thẳng đến ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
 
Còn đưa chân bắt chéo.
 
Rất bất lịch sự nhưng lại không hề có ai chỉ trích, rất nhiều người còn cung kính chào hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.