Năm sáu người xuất hiện trước mặt Diệp Phi.
Đó là Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh.
“Bốp!”
Nhìn thấy trong phòng lộn xộn, Lâm Thu Linh đỏ mắt, xông tới tát Diệp Phi một cái, nói: “Đồ khốn nạn, mày dám giở trò đồi bại với Nhược Tuyết sao?”
“Mày đúng là không bằng cầm thú!”
Bà ta vươn tay định tát cái nữa.
Diệp Phi lần này không để cho bà ta đánh trúng, nắm lấy tay bà ta rồi hất sang một bên.
“Thằng khốn, mày dám đánh lại tao sao?”
Lâm Thu Linh vẫn còn tức giận: “Mày không có được Nhược Tuyết nên muốn cưỡng bức con bé, mày có còn là đàn ông nữa không?”
“Nếu không phải Kỳ Kỳ kịp thời tìm ra manh mối, chúng ta hãy nhanh chóng đến đây thì sự trong trắng của Nhược Tuyết bị mày vấy bẩn rồi”
“Tao nói cho mày biết, tao sẽ gọi cảnh sát đến bắt mày…”
Bà ta vẫn hung hãn như mọi khi.
Đường Tam Quốc cũng trầm mặc nói: “Diệp Phi, mày phải cho chúng tao một lời giải thích”
Vợ chồng Hàn Kiếm Phong cũng tức giận đỏ mắt, coi Diệp Phi như một kẻ xấu xa cùng cực.
“Không có gì để giải thích, cũng không cần giải thích”
Diệp Phi không giải thích quá nhiều, dù sao trong lòng người nhà họ Đường, mọi thứ anh nói đều là ngụy biện và dối trá.
Anh chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Nói xong, Diệp Phi rút cây kim trên người Đường Nhược Tuyết, đi thẳng qua đám người định rời đi.
“Đi? Đi? Ai cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372624/chuong-402.html