Chương trước
Chương sau

Năm sáu người xuất hiện trước mặt Diệp Phi.
 
Đó là Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh.
 
“Bốp!”
 
Nhìn thấy trong phòng lộn xộn, Lâm Thu Linh đỏ mắt, xông tới tát Diệp Phi một cái, nói: “Đồ khốn nạn, mày dám giở trò đồi bại với Nhược Tuyết sao?”
 
“Mày đúng là không bằng cầm thú!”
 
Bà ta vươn tay định tát cái nữa.
 
Diệp Phi lần này không để cho bà ta đánh trúng, nắm lấy tay bà ta rồi hất sang một bên.
 
“Thằng khốn, mày dám đánh lại tao sao?”
 
Lâm Thu Linh vẫn còn tức giận: “Mày không có được Nhược Tuyết nên muốn cưỡng bức con bé, mày có còn là đàn ông nữa không?”
 
“Nếu không phải Kỳ Kỳ kịp thời tìm ra manh mối, chúng ta hãy nhanh chóng đến đây thì sự trong trắng của Nhược Tuyết bị mày vấy bẩn rồi”
 
“Tao nói cho mày biết, tao sẽ gọi cảnh sát đến bắt mày…”
 
Bà ta vẫn hung hãn như mọi khi.
 
Đường Tam Quốc cũng trầm mặc nói: “Diệp Phi, mày phải cho chúng tao một lời giải thích”
 
Vợ chồng Hàn Kiếm Phong cũng tức giận đỏ mắt, coi Diệp Phi như một kẻ xấu xa cùng cực.
 
“Không có gì để giải thích, cũng không cần giải thích”
 
Diệp Phi không giải thích quá nhiều, dù sao trong lòng người nhà họ Đường, mọi thứ anh nói đều là ngụy biện và dối trá.
 
Anh chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
 
Nói xong, Diệp Phi rút cây kim trên người Đường Nhược Tuyết, đi thẳng qua đám người định rời đi.
 
“Đi? Đi? Ai cho mày đi?”
 
“Kiếm Phong, ngăn hắn ta lại cho tôi, tôi muốn gọi cảnh sát đến bắt hắn ta”
 
Nhìn thấy Diệp Phi định cứ thế mà rời đi, hoàn toàn không để ý đến quyền uy của bà ta, Lâm Thu Linh cực kỳ tức giận.
 
Hàn Kiếm Phong muốn ngăn cản, nhưng bị Diệp Phi đẩy ra.
 
“Mẹ, hiểu lầm, hiểu lầm rồi”
 
Lúc này, Đường Kỳ Kỳ chạy từ bên ngoài vào phòng, nắm lấy tay người mẹ vô lý của mình: “Diệp Phi không phải người xấu, là anh ấy đã gửi tin nhắn cho con đến cứu người”
 
“Anh ấy ở đây có lẽ là vì lo lắng cho sự an toàn của chị Nhược Tuyết nên mới tới chỗ chị ấy trước”
 
Cô cũng cho Lâm Thu Linh xem điện thoại và tin nhắn văn bản.
 
“Cái gì? Là hắn ta gọi con tới?”
 
Mí mắt Lâm Thu Linh nhảy lên khi bà ta nhìn thấy điều này, nhưng mà ta vẫn cố chấp mà nói: “Những cuộc gọi và tin nhắn này, ai biết được hẳn ta có cố ý hay không?”
 
“Nói tóm lại, mẹ không tin hắn ta. Khi chúng ta đến phòng, chỉ có hắn ta và Nhược Tuyết”
 
“Hơn nữa hắn ta đang có ý đồ xấu xa với Nhược Tuyết”
 
“Mẹ phải gọi cảnh sát và kiện hắn ta”
 
Lâm Thu Linh vẫn tin rằng Diệp Phi là kẻ xấu.
 
Đường Tam Quốc nói một cách do dự: “Chúng ta nên tìm hiểu kỹ trước khi nói chuyện…”
 
“Mẹ, ở đây có camera”
 
Đột nhiên, Đường Phong Hoa chỉ tay về phía góc tường kêu lên: “Chắc chắn Diệp Phi muốn giở trò xấu: “Được rồi, thăng súc vật đó lại chuẩn bị cả máy quay phìm, còn nói rằng nó không có ý đồ với Nhược Tuyết được nữa không?
 
Lâm Thu Linh cầm máy quay phim và mở trước mặt mọi người, cố gắng xác định bằng chứng cho thấy Diệp Phi đang xúc phạm Đường Nhược Tuyết.
 
“Mẹ đừng lo lắng, chúng ta có rất nhiều nhân chứng, vật chứng này, Diệp Phi không thể chạy trốn”
 
Hàn Kiếm Phong chỉ tay về phía máy quay: “Chỉ cần giao cho cảnh sát, Diệp Phi sẽ xong đời”
 
Đường Kỳ Kỳ cảm thấy bất lực: “Mẹ, anh rể không phải là người như vậy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.