Chương trước
Chương sau

Diệp Phi cười nhạt: “Cậu hỏi thăm nhiều chuyện như vậy rồi, tại sao không hỏi một chút về chuyện…ngày hôm qua hả?”
 
Hoàng Tam Trọng lắc chiếc đồng hồ Patek Philippe: “Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua? Lại chém gió gì với tao đấy?”
 
“Ngày hôm qua cũng có một đám ở võ quán Vũ Minh Huyền đến đây, diễu võ dương oai muốn đoạt lấy Linh Chỉ Huyết”
 
Nụ cười của Diệp Phi trở nên âm trầm: “Kết quả là một người tên là Hoàng Thiên Kiều bị tôi đánh cho trở thành phế nhân rồi”
 
Thẩm Vân phong nói thêm: “Ngoài ra, hơn một chục người ở Vũ Minh Huyền võ quán cũng bị gãy tay gãy chân chạy về rồi”
 
“Hoàng Thiên Kiều sao?”
 
Chị gái bị đánh thành phế nhân ư?
 
Hai mắt Hoàng Tam Trọng híp lại một lúc, sau đó cười to: “Mày chỉ là một thằng bác sĩ quèn, còn có thể đánh bại được chị gái tao sao? Mày khoác lác hơi quá rồi phải không?”
 
Tuy gã là đứa con của Hoàng Phi Hổ, hoành hành ngang ngược cũng có người che chở, nhưng địa vị của gã trong Vũ Minh Huyền võ quán vẫn kém hơn Hoàng Thiên Kiều.
 
Dù sao thì Hoàng Thiên Kiều cũng là một cao thủ, và là quán chủ tiếp theo của Vũ Minh Huyền võ quán.
 
Mấy chục người bạn cũng cười nhạo, cảm thấy Diệp Phi quá khoác lác, không ai tin Diệp Phi đã đánh bại Hoàng Thiên Kiều.
 
“Nếu mày mà có thể đánh thắng được chị gái, hôm nay †ao sẽ không đến báo thù mà còn lập tức cút đi”
 
Hoàng Tam Trọng ngậm điếu thuốc lá từ người bạn đưa cho, nhìn chằm chằm Diệp Phi.
 
Mấy chị em phụ nữ cũng khinh thường nhìn Diệp Phi, cho rằng hiện tại Diệp Phi nhìn rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang rất hoảng sợ.
 
Giả bộ, giả bộ, tiếp tục giả bộ… Diệp Phi cười: “Vậy thì cậu chuẩn bị cút khỏi đây thôi”
 
“Đừng nói nhảm nữa”
 
Hoàng Tam Trọng ngang ngược nói, chỉ vào Diệp Phi đang ở xa, mở miệng nói: “Họ Diệp kia, hôm nay tao sẽ cho mày biết Trung Hải này là của ai”
 
“Két!” Ngay khi gã ta định lao vào đánh Diệp Phi một trận, một vài chiếc xe địa hình đã nhanh chóng chạy đến cửa của phòng khám.
 
Mười hai người đàn ông to lớn bước ra khỏi xe, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén và những bước di chuyển mạnh mẽ, họ rõ ràng là cao thủ.
 
Quần áo trên người họ viết hai chữ “Huyền Vũ”.
 
Sau đó, một ông lão mặc áo xanh bước ra, tuy dáng vẻ gầy gò, nhưng thân hình thẳng tắp, ánh mắt còn có một chút sát khí.
 
Không giận mà uy.
 
Đó là Hoàng Huyền Vũ.
 
“Chú Huyền Vũ, chú đến rồi à?”
 
Nhìn thấy Hoàng Huyền Vũ đến đây, Hoàng Tam Trọng có chút sửng sốt, không ngờ ông chú tư của mình cũng tới, chẳng lẽ là đến để giúp mình sao?
 
Chú tư quá tốt với mình rồi.
 
Gã ta nở nụ cười chào hỏi: “Chú Huyền Vũ, cháu chỉ là dạy dỗ một thằng nhóc không có mắt mà thôi. Hoàn toàn không cần chú phải ra tay đâu. Một cú đá của cháu có thể giết nó rồi”
 
Hoàng Tam Trọng xác định Hoàng Huyền Vũ là tới hỗ trợ, nghĩ là đánh chết Diệp Phi cũng không sợ bố mình trách mắng.
 
Tất cả những người bạn đồng hành cũng rất hào hứng, họ không ngờ đến đập phá một phòng khám nhỏ bé lại có thể làm cho Hoàng Huyền Vũ xuất hiện Cậu Hoàng thực sự tuyệt vời.
 
Những người phụ nữ nhìn Hoàng Tam Trọng với ánh mắt say mê.
 
Nhưng mà cảnh tiếp theo đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
 
Hoàng Huyền Vũ hoàn toàn không để ý tới mọi người, cũng không thèm nhìn Hoàng Tam Trọng, mà là run rẩy đi qua đám người, sau đó đến chỗ Diệp Phi.
 
“Bịch!” Trước khi mọi người kịp phản ứng, Hoàng Huyền Vũ đã lập tức quỳ trước mặt Diệp Phi.
 
“Chú Huyền Vũ”
 
Hoàng Tam Trọng đã bị sốc khi nhìn thấy điều này: “Chú đang làm gì vậy?”
 
Hoàng Huyền Vũ không quan tâm, chỉ dập đầu với Diệp Phi: “Bác sĩ Diệp, xin hãy cứu mạng tôi…” Hoàng Tam Trong và nhóm của mình đã trợn mắt há mồm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.