Chương trước
Chương sau

Tôn Bất Phàm khit mũi coi thường: “Sao cô không đi cướp luôn đi?”
 
“Lắm mồm!”
 
Hoàng Thiên Kiều nghe vậy, sắc mặt run lên, quay sang Tôn Bất Phàm giơ chân lên đá một cái, đạp Tôn Bất Phàm bay ra ngoài.
 
“Rầm!”
 
Tôn Bất Phàm rên lên một tiếng, ngã xuống tại chỗ, đụng ngã rất nhiều bàn ghế sau lưng.
 
Đám người Chương Đại Cường và Chó Đen vội vàng xông tới đỡ Tôn Bất Phàm lên.
 
Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng: “Đánh người?”
 
“Đánh người thì thế nào? Còn không lấy huyết linh chỉ của bố tôi ra, ngay cả anh tôi cũng rút gân, anh tin không?”
 
Hoàng Thiên Kiều không phát hiện thay đổi của Diệp Phi, vẫn cùng đồng bọn ngoan cố hò hét bức ép Diệp Phi.
 
“Huyết linh chỉ không có, bất quá, một cái tát thì có.”
 
Tiếng nói vừa rơi xuống, Diệp Phi liền giáng một cái tát lên miệng Hoàng Thiên Kiều.
 
“Bốp!” Hoàng Thiên Kiều tránh né không kịp, kêu thảm một tiếng ngã bay…
 
“Đồ khốn, anh dám đánh tôi?”
 
Hoàng Thiên Kiều chật vật bò dậy, đẩy đồng bọn tới đỡ ra, nhìn chằm chằm Diệp Phi mở miệng mắng nhiếc: “Dám ra tay với Hoàng Thiên Kiều tôi, đơn giản là không biết trời cao đất rộng.”
 
Quanh người cô tản mát ra một khí thế dữ tợn, giống như mây đen vần vũ, không ngừng mãnh liệt toát ra từ trên người cô, ép vào mấy người chung quanh khiến cho họ cũng phải rạc người xuống.
 
“Tôi nói cho các người biết, các người chọc vào ổ kiến ba khoang rồi”
 
“Hôm nay các người không giao huyết linh chỉ ra, vậy thì tự chặt một tay, tôi sẽ đánh tàn phế toàn bộ các người, sau đó phá hủy phòng khám của các người.”
 
Đám đồng bọn cũng tức giận không thôi, cuốn tay áo lên rút côn nhị khúc ra, quay quay ra oai rất muốn nhảy bổ vào đánh một trận.
 
Bệnh nhân vây xem trong nháy mắt tản ra, lo lắng mình bị vạ lây.
 
“Cô có ba tội, đầu tiên là đến xin chữa bệnh, nhưng thái độ không đàng hoàng”
 
“Thứ hai là vô lễ, nhiễu loạn trật tự”
 
“Thứ ba là ngông cuồng, ra tay đánh người.”
 
Diệp Phi không sợ bọn Hoàng Thiên Kiều chút nào, chắp hai tay sau lưng đi về phía đối phương: “Kim Chi Lâm tuy không phải thánh địa gì, nhưng cũng không phải chỗ cô có thể ngông cưồng ngang ngược.”
 
“Tôi cho cô một cái tát, bất quá chỉ muốn đòi lại công bằng”
 
Anh dùng ánh mắt đe dọa nhìn Hoàng Thiên Kiều: “Nể mặt bố cô đang trọng thương, tôi không làm khó dễ cô, bất quá tôi cũng sẽ không chữa trị, mang người đi đi”
 
“Muốn làm khó tôi? Anh mà cũng đòi xứng sao? Mười người như anh cũng không đủ cho tôi đánh”
 
“Hơn nữa anh cảm thấy, tôi sẽ tin tưởng, anh có thể trị khỏi cho bố tôi? Anh chỉ là một thằng ranh chưa dứt sữa, biết chữa bệnh cái quái gì”
 
Hoàng Thiên Kiều giận dữ cười: “Cho anh một phút, giao huyết linh chỉ ra, quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không tự gánh lấy hậu quả”
 
Trong lúc nói chuyện, cô còn một cước đạp bay một cái bàn bắt mạch.
 
Cái bàn rân” một tiếng đập trúng mấy bệnh nhân, khiến cho người đằng sau kêu thảm một tiếng, té ngã trên mặt đất mặt mũi sưng vù.
 
“Muốn tôi làm khó, vậy thì tôi làm khó”
 
Trong mắt Diệp Phi tóe ra từng chùm lửa giận.
 
Một giây kế tiếp, chân anh khẽ đảo một cái, tốc độ như đạn đại bác áp sát Hoàng Thiên Kiều.
 
Khí thế kinh người.
 
“Tự tìm cái chết.
 
Hoàng Thiên Kiều đảo đôi mày liễu, Diệp Phi lại dám hạ thủ đối với cô, thật là hoang đường buồn cười.
 
Cô là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Huyền Vũ Hội Quán, không phải loại cắc ké như Diệp Phi có thể đấu tay đôi, hiểu chưa?
 
Trong lúc đang suy nghĩ, Hoàng Thiên Kiều nhanh chóng giơ tay lên chặn lại cú húc của Diệp Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.