Chương trước
Chương sau

“Tôi nóng giận quá đuổi nó đi rồi, ngọc Tướng Quân cũng bị nó mang đi luôn”
 
Vừa nhắc là lại cảm thấy tức muốn hộc máu, nếu có ngọc Tướng Quân trong tay, vậy thì hôm nay ông ta còn không nở mày nở mặt sao.
 
Lâm Thu Linh lên tiếng phụ họa: “Đúng là thứ khốn nạn”
 
Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt nhìn nhau, trong mắt có nụ cười đắc ý, xem ra Diệp Phi hoàn toàn tiêu rồi.
 
Quỷ Nhãn Đại Sư mới nói một câu công bằng: “Lão Đường, mặc dù cách mà Diệp Phi làm có vẻ không nể mặt người nhà, nhưng thực tế mà nói ngọc Tướng Quân thật sự là của cậu ta”
 
“Dù sao cũng là cậu ta bỏ tiền ra mua, cũng là cậu ta phát hiện có ngọc trong ngọc, ông lại cố sống cố chết đòi cậu ấy cho ông, không khỏi có hơi quá đáng”
 
“Ông thử suy nghĩ một chút, nếu như cái đế kia không có ngọc Tướng Quân, vậy số tiền bồi thường năm triệu kia, ông có trả cho cậu ta không?”
 
Mấy người đi cùng cũng gật đầu theo.
 
Đường Tam Quốc trầm mặc.
 
“Cho dù viên ngọc thạch là của nó đi chăng nữa, nhưng là người một nhà, có cái gì mà không thể thương lượng?”
 
Lâm Thu Linh nói đỡ cho chồng: “Hơn nữa, con gái tôi lấy ba chục triệu ra trả cho nó, nó cũng nhất định không chịu, nói cái gì có tác dụng lớn linh tinh gì đó.”
 
“Ngoại trừ bán lấy tiền, còn có thể có tác dụng gì? Cũng không chịu cho lão Đường mượn chơi hai ngày, thật ra thì nó muốn thấy lão Đường chịu ấm ức mà”
 
Lâm Thu Linh kết luận: “Lòng dạ nó quá xấu xa”
 
Quỷ Nhãn Đại Sư ngẩn ra: “Không phải chứ? Tôi thấy Diệp Phi cũng là một người đàng hoàng tử tế mà”“
 
“Đó là đại sư nhìn lầm thôi”
 
Mũi chân Lâm Thu Linh đá một cái, tháp Phật lăn đến bên cạnh Quỷ Nhãn: “Để chiếm đoạt ngọc Tướng Quân, nó còn lấy đống sắt vụn này ra lừa gạt chúng tôi nữa”
 
“Nói cái gì còn đáng tiền, còn có giá trị hơn so với ngọc Tướng Quân,”
 
Đường Tam Quốc phiên muộn: “Đừng nhắc tới tháp Phật này nữa, đơn giản là nó làm nhục chỉ số thông minh của chúng tôi: “Tháp Phật? Tháp Phật này á?”
 
Quỷ Nhãn Đại Sư đầu tiên chỉ thờ ơ quét mắt qua một cái, sau đó thân thể lập tức chấn động, ông cầm lên cố hết sức lau chùi, vẻ mặt rất nhanh liền trở nên kích động.
 
Mấy đại sư kia cũng châu đầu vào nhìn kỹ, không bao lâu, từng người đưa tay ra, ánh mắt ai nấy đều sáng lên: “Tôi xem thử, tôi xem thử”
 
“Để cho tôi xem thử, cho tôi, cho tôi… “
 
Đường Tam Quốc hơi ngẩn ra: “Cái tháp Phật này chỉ là hàng vỉa hè, có gì để mà xem?”
 
Quỷ Nhãn Đại Sư không để ý đến ông ta, tháo sợi dây đỏ ra, sau đó cầm ống tay áo lau chùi, cố gắng lau sạch dấu vết bẩn thỉu trên đó.
 
Tiếp theo, ông già đặt chiếc tháp Phật lên chiếc bàn uống trà nhỏ, đích thân rót một ly nước nóng.
 
Đám người Đường Nhược Tuyết mặt mày hoang mang vô cùng.
 
“Àoooo!”
 
Quỷ Nhãn Đại Sư tạt nước trà nóng vào tháp Phật.
 
“Choang! “
 
Chỉ thấy nước hắt lên, tháp Phật nhất thời choang một tiếng giòn giã, sau đó liền phát sáng rực rỡ, nước nóng trong nháy mắt biến thành hơi nước.
 
Hơi nước bảng lảng, ánh sáng long lanh, từng góc cạnh khác nhau của tháp Phật, ẩn hiện ánh sáng bảy màu, lấp lánh hào quang.
 
Bên tai bọn người Đường Nhược Tuyết còn mơ hồ nghe thấy, trong tháp có âm thanh kinh Phật bằng tiếng Phạn, tao nhã, tinh khiết, khiến lòng người bình yên.
 
“Bốn trăm tám mươi ngôi chùa thời Nam Triều, bao nhiêu đền đài trong mưa khói…”
 
Quỷ Nhãn Đại Sư kêu lên một tiếng, quỳ xuống hô to: “Đây là tháp Phật Yên Vũ đó, đây là Tháp Phật Yên Vũ đó trời ơi…”
 
“Cái gì? Đây là quốc bảo thời Nam Triều sao?”
 
Thân thể Đường Tam Quốc chấn động: “Là Tháp Phật Yên Vũ trị giá năm mươi triệu?”
 
“Không sai, không sai, đây chính là Tháp Phật Yên Vũ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.