“Mày thật sự cho rằng chúng tao sẽ tin là Tống Hồng Nhan cho mày mượn à? Cô ta bị úng não sao mà cho mày mượn bao nhiêu tiền như vậy?”
“Mày làm trai bao để có năm triệu đó sao?”
Đường Nhược Tuyết há hốc mồm muốn giải thích, nhưng nghe đến Tống Hồng Nhan lại trâm mặc.
“Nhược Tuyết lấy một trăm ngàn làm tiền thuốc thang cho mẹ mày, lại mua chiếc đồng hồ Rolex ba trăm ngàn cho mày, còn cho mày năm triệu tiêu xà Lâm Thu Linh cũng lạnh giọng nói: “Nó đối xử với mày tốt như vậy? Nhưng còn mày, mày đối xử với bố nó như thế nào hả? Diệp Phi, mày có còn lương tâm hay không?”
“Hơn nữa ba chục triệu này, hoàn toàn là tài sản thuộc về nhà họ Đường, mày không quyền nuốt một mình”
“Mày phải giao viên ngọc ra”
Đường Nhược Tuyết vẫn không nói gì, khuôn mặt đẹp lạnh lùng, rõ ràng chuyện này, khiến cho lòng cô rối như tơ vò.
Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt thản nhiên uống trà, mang trên mặt nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Bọn họ trước đây bị Diệp Phi làm cho mất mặt, giờ phút này coi như được trả thù một cách kín đáo.
“Bố mẹ, anh rể, chị, Nhược Tuyết, cả nhà hiểu lầm rồi”
Thấy mọi người không ngừng hạch tội mình, Diệp Phi thở dài một hơi, cố gắng hết sức khiến cho giọng mình tỏ ra ôn hòa: “Con tranh chấp với bố ở Cổ Ngoạn Thành, tổng cộng có hai nguyên nhân”
“Một là ngọc Tướng Quân quả thật có tác dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372548/chuong-326.html