*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy Diệp Phi không có nói là Đường Tam Quốc đụng bể, nhưng chỉ cần nói năm triệu cũng đáng, vậy thì cũng đồng nghĩa với đứng về phe Tiêu Nhược Băng.
“Diệp Phi, mày không nói thì chết à?”
Đường Phong Hoa cũng nổi giận lôi đình, người một nhà lại ăn ở hai lòng, không phải chỉ bồi thường năm triệu, còn làm trò cười cho người khác.
Chỉ là trong lòng cô ta rất kinh ngạc, tên phế vật này càng lúc càng giỏi giang vậy à, ngay cả đồ cổ cũng nói được ra đầu ra đũa.
“Bố, món đồ sứ này, không cần bố đền, con mual”
Diệp Phi một tay cầm cái đế món đồ sứ lên, tay kia rút thẻ ngân hàng ra: “Năm triệu này, tôi trả”
Đường Tam Quốc biến sắc: “Mày lấy đâu ra tiền? Còn không phải là Nhược Tuyết cho mày sao?”
Thần sắc Đường Phong Hoa cũng căng thẳng: “Không phải mày trộm tiền của Đường Nhược Tuyết đấy chứ?”
“Tao nói cho mày biết, tao không đồng ý cho mày xài thẻ của Nhược Tuyết!”
Đường Tam Quốc trợn trừng hai mắt: “Mày dám đụng tới tiền của con gái tao, tao báo cảnh sát bắt mày tội trộm cắp.”
“Còn nữa, mấy mảnh vỡ này là mày chủ động tốn tiền mua về, không có liên quan gì đến tao hết”
Ông ta dứt khoát phủi sạch quan hệ.
Diệp Phi gật gật đầu: “Được, con tự làm tự chịu”
Tiêu Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372539/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.