“Đúng thế, những người đã quen với xe thể thao và máy bay trực thăng, sao còn có thể đi tàu điện ngầm và chen chúc trên xe buýt?”
Trên mặt Diệp Phi hiện lên một tia giễu cọt: “Làm sao có thể yên tâm ở trong một căn nhà cho thuê sau khi ở trong căn phòng bằng vàng trong chín mươi mốt nghìn đêm?”
“Cho nên khi Hoàng Đông Cường lại xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy tự nhiên chọn anh ta không chút do dự.”
“Lúc đó tôi không giận, cũng không có chất vần, bởi vì tôi biết rằng tôi không thể cho cô ấy cuộc sống như thế.”
“Nếu đổi lại là tôi được trải nghiệm cuộc sống xa hoa như thế, chưa chắc gì tôi không lung lay.”
Anh cười: “Cho nên chỉ có thể tự nhủ không được tham lam, không được tham lam, nếu không rất có thể sẽ tự hủy.
hoại bản thân …”
Tống Hồng Nhan đưa ngón tay vuốt ve má Diệp Phi: “Xem như chị hiểu vì sao cậu mở phòng khám.”
Diệp Phi quay đầu lại theo bản năng, không để ý Tống Hồng Nhan đang mặc váy.
Mắt đập vào một mảng đỏ, là là dấu vết của đồ lót.
Diệp Phi không khỏi sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại.
Tống Hồng Nhan không biết mình lộ hàng, chỉ trêu chọc Diệp tiếp: “Nếu cậu và Đường Như Tuyết chia tay. Chị đây có thể theo đuổi không?”
Nói xong, cô liếc nhìn Diệp Phi, mỉm cười tỉnh nghịch chờ câu trả lời.
Để ý đến ánh mắt nhìn thẳng của anh, Tống Hồng Nhan giật mình, nhưng cũng không vội vàng khép chân lại.
“Chẹp…” Diệp Phi thiếu chút phun nước ra ngoài, đứng lên với một nụ cười ngượng nghịu.
Tống Hồng dùng ngón tay gõ đầu Diệp Phi, than thở: “Đồ tiểu lưu manh.”
“Tôi có cố ý đâu, tại chị mở ra chứ bộ.”
“Thôi bỏ đi…” Tranh luận này dù sao cũng quá xấu hỏ, Tống Hồng Nhan chấm dứt đề tài này: “OK, chân chị không sao rồi, chị đưa cạu về.”
Diệp Phi vội vàng gật đầu: “Được, lái xe từ từ.”
Miệng trả lời, nhưng đầu óc anh chọt thoáng qua một màu đỏ… Khi Ferrari từ từ rời đi, một chiếc Cayenne đậu đối diện, chìa ra chiếc điện thoại di động và chụp hai bức ảnh của Diệp Phi và Tống Hồng Nhan.
Triệu Đông Dương nhìn vào bức ảnh và cười toe toét: “Trời cũng giúp tao.”
Diệp Phi không qua đêm ở nhà Tống Hồng Nhan mà ngủ tạm ở phòng khám một đêm.
Anh ngủ đến 8 giờ sáng hôm sau, ngáp dài tắm rửa xong định xuống nhà ăn sáng nhưng lại nghe tiếng điện thoại réo.
Diệp Phi cầm lên định trả lời, ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói kích động của Tôn Bất Phàm: “Tiểu sư tổ, không xong rồi, chú Giả lại trúng độc.”
“Lại trúng độc.”
Thực đúng là “ông” của anh mà.
Diệp Phi nhanh chóng nắm lấy áo khoác của mình chạy tới Kim Chi Lâm, ngay sau đó anh đã xuất hiện trong phòng hội chẵn tạm thời.
Anh thấy chú Giả đã tối sầm lại và nằm trên ghế, khó thở.
và mặt tái xanh.
Tôn Bắt Phàm và dì Giả cuống quýt xung quanh.
“Thật sự là trúng độc…” Diệp Phi cầm kim bạc lên, nhanh chóng giải độc cho chú Giả, sau khi châm cứu nửa giờ, chú Giả mới tỉnh lại.
Diệp Phi lần này quét qua chỗ nôn trước khi để Tôn Bất Phàm ném đi.
“Diệp thần y, cuối cùng chuyện này là sao?”
Dì Giả âu sâu nhìn Diệp Phi: “Ông nhà tôi sao lại cứ hai bỗ hôm lại trúng độc?”
Diệp Phi rửa tay: “Tôn Bất Phàm ngày hôm qua anh có đến nhà chú Giả không?”
Tôn Bát Phàm lại gật đầu lia lịa: “Có chứ, còn mang thêm một người kiểm tra, không phát hiện nguồn nước hay đồ ăn có vấn đề gì cả.”
Dì Giả giang hai tay ra: “Đúng vậy, không thể có vấn đề gì”
Diệp Phi nhớ tới chỗ nôn, liền hỏi chú Giả và hai người: “Chú Giả mấy ngày nay có uống thuốc gì không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]