Sáu giờ tối, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết ra khỏi phòng cảnh sát giao thông.
Đường Nhược Tuyết trông có vẻ rất xấu hổ.
Vì muốn nhận được sự khoan hồng, cô vừa vào cửa đã ôm hết trách nhiệm về mình.
Cô không đề cập đến việc Diệp Phi giành lấy tay lái, chỉ nói cô ta sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.
Muốn phạt tiền, muốn bỏ tù gì đó cô đều chịu.
Chỉ là cảnh sát giao thông nhìn cô một cách kỳ lạ đồng thời nói với cô ta và Diệp Phi rằng, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bọn họ.
Nguyên nhân của vụ tai nạn là do bánh trước của xe ben cũ bể lốp gây ra.
Cảnh sát giao thông kiểm tra camera, sau đó khen ngợi Diệp Phi đã đưa ra quyết định nhanh chóng, chính xác như vậy.
Nếu Diệp Phi không chạy thoát kịp thời, bọn họ đã bị đè chết tại chỗ.
Đường Nhược Tuyết nghe vậy thì sững người.
Cô thấy mình không chỉ trách oan Diệp Phi mà còn nợ anh một lời cảm ơn.
Nếu không phải Diệp Phi, giờ phút này cô đã ngọc nát thân tan.
Sau khi lên xe BMW, Đường Nhược Tuyết vốn dĩ muốn xin lỗi nhưng lại sĩ diện không mở miệng được.
Cuối cùng cô ta chỉ đành ậm ừ: “Cũng may, vụ tai nạn xe cộ không liên quan gì đến anh, nếu không anh sẽ ngồi tù rồi.”
Từ lâu Diệp Phi đã quen với phong cách ăn nói cứng rắn của nhà họ Đường: “Rõ rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
Vữa này thái độ “gánh tội thay” của Đường Nhược Tuyết khiến Diệp Phi mềm lòng.
Cho dù Đường Nhược Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372229/chuong-5.html