Chương trước
Chương sau
Chương 2210

“Kể từ đó, anh không chỉ cảm thấy có lỗi với người anh trai đã mất của mình mà còn từ bỏ thú vui nhậu nhẹt của mình. Gần ba năm không có việc làm, chỉ làm những nghề lặt vặt với vợ của mình.”

“Năm năm trước, tôi thoát ra khỏi cái bóng của sự ra đi của anh trai mình và mở một cửa hàng đồ uống với vợ. Nhưng kết quả là vợ tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi, năm ngoái con gái tôi cũng được chẩn đoán là bị ung thư máu.”

“Cuộc sống của anh thật tồi tệ.”

Cô gắp một miếng gà cho vào miệng, không nói đến nguồn gốc của sư phụ Béo.

Giọng của sư phụ Béo chùng xuống: “Đường Nhược Tuyết, cô muốn làm gì? Những thủ lĩnh mới có nên bị giết?”

Con dao bếp đang được ông ta cầm trong tay, toát ra một cỗ sát khí nồng đậm nhàn nhạt ngưng tụ.

“Biết tôi tên là Đường Thất, hơn nữa còn biết tôi từng là thủ lĩnh của phòng mười ba chi Đường Môn, hiển nhiên cô vẫn còn quan tâm đến mười ba chi Đường Môn.”

Đường Nhược Tuyết mỉm cười: “Vậy thì anh nên biết rằng Đường Hải Long sắp trở về.”

“Anh của tôi cũng phải nói rõ với anh rằng nếu anh bắt nạt bất kể cả đàn ông hay phụ nữ thì anh đều bị trừng phạt.’

“Lúc đầu, hắn phải ra nước ngoài chữa trị vì bị anh làm gãy hai ngón tay. Lần này hắn trở về nhất định sẽ báo thù anh.”

“Tôi biết anh không quan tâm đến sống chết của mình nhưng chẳng lẽ anh không quan tâm đến đứa con gái đang bị ung thư máu của mình sẽ tiếp tục gặp lại nguy hiểm sao?”

Giọng điệu của cô rất tích cực: “Với tính cách của Đường Hải Long, hắn nhất định sẽ báo thù con gái anh.”

Sư phụ Béo gầm gừ: “Tôi sẽ giết hắn.”

“Hiện tại đừng nói anh có thể giết hắn…” Đường Nhược Tuyết nhắc nhở: “Cho dù giết được hắn, anh cũng sẽ phải ngồi tù, nếu như anh ngồi tù rồi thì con gái anh sẽ phải chờ chết.”

Sư phụ Béo ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ: “Vậy cô muốn làm thế nào?”

“Tôi có thể lấy mạng sống của mình ra đảm bảo có thể bảo vệ cha con anh và sẽ không để Đường Hải Long làm tổn thương anh, đồng thời tôi cũng sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho con gái anh.’

Đường Nhược Tuyết nói từng chữ một: “Nhưng tôi chỉ có một điều kiện, tôi không muốn sư phụ Béo, tôi muốn trở thành Qua San Phóng.”

Sư phụ Béo nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Vậy là cho cô thân phận của tôi sao?”

“Đó cũng là cho anh một cơ hội để có thể trở lại lớn mạnh hơn.

Đường Nhược Tuyết ném một thứ cho sư phụ Béo: “Trên đây có tám tập tin của mười ba chi, tất cả tinh hoa và bậc thầy bị Đường Hi Phung trấn áp đều ở trong đây!”

“Tìm họ, thu thập họ, đánh thức họ và sau đó chú ý vào Trang viên Dương Quang cho tôi…”

Khi Đường Nhược Tuyết hạ quyết tâm lợi dụng ông ta, Diệp Phi (Phàm) đúng lúc xuất hiện ở bệnh viện Hồng Nhan.

Anh xem xét Đường Phong Hoa một hồi, khẳng định cô ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm mới đóng cửa phòng đi ra ngoài, vừa đứng ở cửa, liền nhìn thấy Đường Tam Quốc loạng choạng bước tới.

Trong tay ông ta còn cầm theo một cái hộp giữ nhiệt.

Thấy vậy Diệp Phi (Phàm) vội vàng chào hỏi: “Bác trai, bác tới thăm Phong Hoa à?”

“Nhược Tuyết bận việc trong công ty, Lâm Thu Linh đang ở đồn cảnh sát, còn Kỳ Kỳ thì ngày mốt quay xong phim mới trở về.”

Đường Tam Quốc nở nụ cười ôn hoà: “Cả nhà chỉ có tôi là người nhàn rỗi nhất, tôi không tới thăm Phong Hoa thì ai sẽ tới thăm Phong Hoa đây?”

“Tôi kêu dì Ngô nấu chút cháo trắng, Không biết Phong Hoa có thể ăn được không.”

Ông ta vỗ nhẹ vào chiếc hộp giữ nhiệt trên tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.