Chương 2147
Tây Tân Cương, chân núi Bách Sắc, nơi tập trung các loại thảo dược.
Một chàng trai đầu trọc đang hái thuốc dưới núi sâu, anh ta linh hoạt như vượn, trèo lên trên cây mọc lưng chừng vách núi, khéo léo trèo lên một đỉnh núi có diện tích chỉ hơn mười mét vuông.
Nhưng anh ta không hề sợ hãi, cơ thể hơi ngửa ra, nắm lấy một gốc cây cỏ hoàn hồn.
Một con rắn xanh nhỏ từ đâu lao tới, há mồm cắn về phía cổ họng anh ta.
Thanh niên đầu trọc lại tránh mà há mồm cắn ngược lại vị trí bảy tấc của con rắn xanh này.
Một tiếng răng rắc vang lên, rắn xanh chết ngay lập tức, thanh niên ngậm lấy mật rắn, sau đó nhổ cỏ hoàn hồn kia.
Gần như là ngay khi anh ta vừa mới nhổ được cỏ hoàn hồn, di động của anh ta vang lên, anh ta lấy ra nghe máy, tiếng nói của ông già truyền ra:
“Bội Tát, Hoa Đà Bôi gửi tin đến, muốn cháu đi Long Đô.”
Ông cụ cười hòa ái: “Là lúc để cháu ra ngoài xem thế giới rồi.”
Miền nam Tây Tạng, trời xanh mây trắng, chùa chiền màu đỏ, một cô gái bước đi vòng quanh tháp.
Cô ấy vừa để gió nắng của núi đồi gột rửa cơ thể, vừa xoay bánh xe cầu nguyện trước mặt mình.
Áo trắng chân trần, ở dưới ánh chiều tà, xinh đẹp động lòng người, như là tiên nữ rơi xuống thế gian.
Một tháng đó, ta trải qua hết tất cả kinh luân, chẳng phải vì siêu thoát, chỉ để chạm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/3382883/chuong-2133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.