Chương trước
Chương sau
Chương 2077

Đường Nhược Tuyết sửng sốt, sau đó gương mặt thanh tú kia lạnh xuống, tức giận nói: “Liên quan gì đến Diệp Phi (Phàm) anh? Bây giờ anh là gì của tôi chứ?”

“Anh cảm thấy có được một đêm đó, thì anh có thể có được tôi sao?”

“Tôi nói cho anh biết, nằm mơ.”

“Một đêm đó, sẽ không khiến cho tôi có ý nghĩ chung thủy trước sau như một đâu, chỉ khiến tôi cảm thấy việc hưởng thụ đàn ông cũng chỉ là một niềm hạnh phúc mà thôi.”

“Vì thế mà trong một khu rừng lớn như vậy, tôi sẽ không treo cổ ngay trên chiếc cây của anh đâu.”

“Muốn quan tâm tôi, anh nên sắp xếp địa vị của mình cho tốt trước đã, làm rõ ràng thân phận của mình, nếu không thì anh không hề có tư cách nói tôi.”

Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên mà nhìn thẳng vào anh: “Còn nữa, đêm nay là lần đầu tiên, cũng chưa chắc sẽ là lần cuối cùng.”

Diệp Phi (Phàm) bất giác giơ tay phải lên mà lớn tiếng nói: “Em nói lại một lần nữa xem?”

“Nói thêm mười lần cũng là như vậy.”

Đường Nhược Tuyết giống như một chú hổ con bướng bỉnh: “Anh có giỏi thì đánh tôi đi.”

Tay của Diệp Phi (Phàm) run lên một cái, suýt chút nữa là vung xuống, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống được: “Đường Nhược Tuyết, đừng chà đạp bản thân như vậy nữa.”

Đường Nhược Tuyết nhấc một chiếc chân chỉ về phía cửa mà lạnh lùng hét lên: “Đi ra ngoài.”

Diệp Phi (Phàm) tức giận nói: “Em có cần phải như vậy không?”

“Ra ngoài!”

Đường Nhược Tuyết cầm lấy điện thoại, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi cho Đoan Mộc Thanh báo bình an, anh ở lại đây sẽ làm phiền chúng tôi.”

Cô giống hệt như một con nhím mà chọc tức Diệp Phi (Phàm).

“Được, tôi đi! Mong rằng một ngày nào đó, em đừng có hối hận.”

Diệp Phi (Phàm) tức giận mà cười lên một tiếng, làm ngã ly sữa trên kỷ trà, xoay người rời khỏi phòng ngủ của Đường Nhược Tuyết.

Nhìn cửa phòng ầm một tiếng đóng lại, cả người Đường Nhược Tuyết đều là gai bỗng nhiên dịu xuống, gương mặt thanh tú còn đang hùng hổ bỗng rơi nước mắt một cách lặng lẽ.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô lại không hề thấy vui mừng, ngược lại chỉ cảm thấy một sự cô đơn và lạc lõng không thể tả xiết.

“Ting——” Ngay lúc này, điện thoại của cô rung lên.

Đường Nhược Tuyết thu lại cảm xúc của mình mà nghe máy, một giọng nói quen thuộc rất nhanh được truyền đến: “Chào buổi tối, tổng giám đốc Đường, tôi là Đinh Mộng Nghiên của Cảng Thành, thật ngại quá, trễ như vậy còn làm phiền cô.”

“Không biết mấy ngày nay cô có tiện hay không, về vụ án của Miêu Truy Phong, tôi có vài thứ cần phải thẩm tra đối chiếu với cô một chút……”

Sau khi từ biệt thự nhà họ Đường đi ra, Diệp Phi (Phàm) không trực tiếp về Kim Chi Lâm.

Anh cảm thấy hơi phiền muộn, liền tìm quán bar gần đó uống rượu giải sầu, còn gửi một đoạn tin nhắn cho Thái Linh Chi, kêu cô ta điều tra vụ việc ẩn giấu của Đoan Mộc Thanh.

“Anh Diệp!”

Diệp Phi (Phàm) vừa mới gửi tin nhắn, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên tai anh.

Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn, Cao Tĩnh mặc áo sơ mi quần tây đen đi qua đây, trên mặt mang theo một nụ cười quyến rũ.

Cao Tĩnh từng xem Đường Nhược Tuyết là thần tượng, vì vậy mà dù có là trang phục, dáng người, hay là phong cách, đều như cố ý mà vô tình gần giống với Đường Nhược Tuyết.

Nếu như không phải ở bên cạnh Đường Nhược Tuyết, Cao Tĩnh đi đến bất cứ nơi nào đều có thể trở thành tiêu điểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.