Chương trước
Chương sau
Chương 2067:

Đoan Mộc Xương cũng hùng hổ: “Diệp Phi (Phàm),Viên Thanh Y, hai người làm vậy, có nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Nào, nói một chút nghe xem.”

Diệp Phi (Phàm) cũng không để Đoan Mộc Xương và Phượng Dao vào mắt, nắm lấy cái mặt đầy máu me của Miêu Thái Đấu.

Anh đưa tay vỗ lên mặt Miêu Thái Đấu: “Tôi nói những lời này thì bị xem là đắc tội với ông, vậy hiện tại thì tính là gì?”

“Thằng nhãi ranh!”

Miêu Thái Đấu lấy lại sức lực, tức giận nhưng không thể trút ra: “Mày dám động vào tao, mày sẽ hối hận.”

“Binh…” Diệp Phi (Phàm) không nói nhảm, đập đầu ông ta vào bàn một lần nữa.

Miêu Thái Đấu lại kêu thảm thiết, máu tươi chảy đầy mặt: “Đồ khốn, tao sẽ không tha cho mày….”

“Vẫn không thức thời thế, không biết sao ông sống được tới bảy mươi tuổi.”

Diệp Phi (Phàm) lại đập đầu ông ta vào bàn một lần nữa, một búng máu phun ra.

“Mày….” Đầu Miêu Thái Đấu đau đớn, cả người đều choáng váng, trong lòng càng thêm bi phẫn.

Mấy chục năm qua, ông ta vẫn luôn đứng ở trên cao, không phải được người khác nịnh nọt thì là được người khác kính nể.

Ông ta không chỉ kêu mưa gọi gió ở Miêu Thành, mà ở những nơi khác cũng có mặt, thật không ngờ, một người không ai bì nổi như ông ta hôm nay lại phải chịu thua thiệt lớn như vậy.

Đầu bị người ta đập ba lần, cái mặt già này còn lăn lộn thế nào nữa?

Chỉ là ông ta không dám kêu gào với Diệp Phi (Phàm) nữa, để miễn cho anh lại ra tay với đầu ông ta.

“Bây giờ xem ra có thể nói chuyện đàng hoàng rồi.”

Diệp Phi (Phàm) thây Miêu Thái Đấu kiềm nén sự tức giận, liền đạp ông ta một cú: “Về sau ít cậy già lên mặt một chút, nếu không ông vẫn sẽ bị đánh bể đầu.”

“Cũng nhờ người trẻ tuổi như tôi ra tay nhân từ, nếu đổi thành tên khốn Miêu Kinh Vân, ông già như ông đã sớm ngỏm củ tỏi rồi.”

“Cút đi, về nói với Miêu Kim Qua, nếu muốn chuộc Miêu Kinh Vân, có thể.”

“Một Miêu Truy Phong thì thêm một tỉ, tôi sẽ nể mặt tướng quốc Quyền mà trả Miêu Kinh Vân về.”

Diệp Phi (Phàm) vỗ hai tay nói điều kiện: “Nếu không mấy người cứ chờ nhặt xác ông ta đi!”

Miêu Thái Đấu nặng nề ngã bên chân Đoan Mộc Xương, dáng vẻ cực kỳ thê thảm, cũng cực kỳ tức giận, nhưng không dám kêu ca, cố gắng bình phục tâm tình.

“Diệp Phi (Phàm),Viên Thanh Y, hai người làm càn quá rồi.”

Thấy Miêu Thái Đấu bị thương thành như vậy, Diệp Phi (Phàm) còn mở miệng thét giá bắt chẹt, Đoan Mộc Xương cũng không áp chế được sự tức giận.

“Thật sự coi trưởng lão đây không tồn tại sao?”

“Tôi lệnh cho cậu, lập tức xin lỗi với lão Miêu, bồi thường, mặc cho ông ấy xử phạt.”

Ông ta vỗ bàn một cái: “Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho đám các người.”

Diệp Phi (Phàm) cười lạnh một tiếng: “Ông cũng muốn cậy già lên mặt?”

“Đồ hỗn xược!”

Đoan Mộc Xương sầm mặt lại, bật người một cái, nhảy lên giữa không trung, tay biến thành móng ưng chụp về phía Viên Thanh Y.

Một chiêu này vừa nhanh vừa độc.

Chỉ là ông ta vẫn đang nhào tới đã bị Viên Thanh Y kéo cổ tay lại, sau đó vung mạnh về phía tường.

Cô ấy trực tiếp ném Đoan Mộc Xương qua vai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.