Chương trước
Chương sau
Chương 2001:

Cô ta đứng bên cạnh Diệp Phi, nhìn Tiền Gia Hân lạnh băng: “không ngờ mang tiếng đứng nhất phía Nam mà lại không có phép lịch sự thế này, ngay cả nói Diệp Phi được người khác bảo lãnh cũng dám nói”

“Tôi lấy một trăm triệu, dùng mười luật sư uy tín nhất, tốt nhất lại thêm nguồn của cải của tôi lấy ra đảm bảo mới có thể đưa Diệp Phi cừa cục cảnh sát ra”

“Chỉ với một cuộc điện thoại đơn giản của Phác Anh Long mà dám phát biểu bậy?”

“Anh hỏi anh ta xem anh ta tìm ai để bảo lãnh, anh cả hay anh hai?”

Hoäc Tử Yên nhìn Phác Anh Long lạnh nhạt: “Phác Anh Long, lấy điện thoại của anh tìm được chứng cứ người bảo lãnh Diệp Phi, tôi cho anh mười tỷ”

“Nếu không tìm được thì tự chặt một cánh tay, thế nào?”

Mọi người lại được kinh ngạc lần nữa, hai mắt mở to nhìn Diệp Phi, tất nhiên là không ngờ tới anh ta và Hoắc Tử Yên có quan hệ ngầm như vậy.

Phác Anh Long đen mặt im lặng không nói gì “Người bảo lãnh là cô Hoắc..” Tiền Gia Hân cứng đờ người lân nữa, cả người ngơ ngác như phống: “Dựa vào cái gì mà Diệp Phi có thể để cô bảo lãnh?”

Trong lúc này đây cô ta đã hoàn toàn tin người bảo lãnh Diệp Phi chính là Hoäc Tử Yên, dù sao thì Hoắc Tử Yên đầu cần phải nói dối.

Chỉ là cô ta không tiếp thu nổi thông tin này, người phụ nữ cường đại nhất Cảnh Thành lại có quan hệ thân mật với Diệp Thành, còn bỏ ra trăm triệu tiền túi để bảo lãnh đưa Diệp Phi ra.

“Không, không thế vậy được!”

Hoäc Tử Yên chưa kịp nói thì Tiền Gia Hân lại lắc đầu như điên nói: “Nếu anh ta và cô Hoắc có quan hệ thân thiết thì sao lúc ở sân golf cô lại không ra mặt, lại phải nhờ Phác Anh Long tới giải quyết chuyện Kim Trí Viên?”

Cô ta giống như túm được cái phao cứu mạng, nhìn Diệp Phi nói to từng.

chữ một: “Diệp Phi, chẳng lẽ anh để hội trưởng Kim phải nhượng bộ sao?”

“Không sai!”

Đột nhiên tiếng Kim Trí Viên truyền tới từ đám người: “Hôm đó là tôi cho.

Diệp Phi mặt mũi”

Tiền Gia Hân quay đầu nhìn lại thì thấy Kim Trí Vện đi theo mấy người nữa đang đi tới gần, cô ta đứng trước mặt Tiền Gia Hân hừ mũi khinh bỉ: “Phác Anh Long, Ngày hôm đó không ra tay dạy dỗ anh ta thì đây phải nói là may mắn của anh ta”

Cô ta khinh thường nhìn Phác Anh Long: “Cái loại người ăn cây táo rào cây sung, tạo phản, muốn tôi cho anh ta mặt mũi, anh ta có cái gì để tôi phải cho anh ta mặt mũi?”

Phác Anh Long hét to: “chị, sao chị loại cùng bè với người ngoài nói em?

Em muốn chỉ phải để cho e chút mặt mũi, chị dám không cho hả?”

“Bốp” Vừa nói xong, bóng người Kim Trí Viên vụt nhanh tát một cái đau đớn vào mặt Phác Anh Long.

Cơ bản là Phác Anh Long không thể né tránh được, không phải anh ta không muốn tranh mà không cách nào né được, tốc độ hai bên chênh lệch quá lớn Anh ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng, kêu lên một câu rồi ngay sau đó không đứng vững lảo đảo lùi lại mấy bước, may có Tiền Gia Hân đỡ mới không bị ngã xuống.

Phác Anh Long ôm mặt không thể tin nổi nhìn Kim Trí Viên nói: “tài nghệ của chị được đột phá?”

Anh ta luôn nghĩ, tài nghệ của Kim Trí Viên luôn kém anh ta một bậc, nhưng lúc này, cơ bản là anh ta không đánh lại được Kim Trí Viên.

“Không sai, đã đột phá được, hơn nữa còn cao hơn cậu một bậc.”

Kim Trí Viên lấy khăn giấy lau hai tay rồi cười nhạt nhẽo: “Cậu nói, tôi phải cho cậu mặt mũi hả?”

Hô hấp của Phác Anh Long không được bình thường, cứ thở hồng hộc, rất ức chế nhưng không dám ồn ào làm càn.

Trước kia anh ta có thế khinh thường Kim Trí Viên, cảm thấy cô ấy chỉ như người vô dụng, tài nghệ của Kim Trí Viên không băng mình, nên không có tư cách nói mình ầm.

Bây giờ thì trái ngược hoàn toàn, Kim Trí Viên có thế đánh anh ta thành dạng chó què bất cứ lúc nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.