Chương trước
Chương sau
Chương 1991:

Anh ta giơ tay hình súng hướng tới Sí Thiên Sứ: ‘Bằng không trước sau gì tao cũng làm thịt mày thôi thăng chó”

Ánh mắt Sí Thiên Sử trở nên lạnh lẽo: “Muốn chết à!”

Lúc anh ta định giơ chân giẫm nát tay Miêu Truy Phong, Miêu Kinh Vân nghe tin đến ôm anh ta lại, liên mồm kêu gào: “Anh Sí Thiên Sứ, anh Sĩ Thiên Sứ, bớt giận, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói”

“Chúng ta đề là người một nhà, có chuyện gì từ từ hãng nói, ngàn vạn lần không nên làm tổn hại hòa khí “Dù sao bây giờ chính là lúc mà kẻ thù mạnh ập tới.”

Miêu Kinh Vân lại quay đầu hét lên một tiếng với Miêu Truy Phong: “Truy Phong, em có phải đắc tội với anh Sí Thiên Sứ rồi không? Nhanh xin lỗi anh ấy đi Tuy rằng anh ta vô cùng đau lòng đứa em trai này bị đánh cho cả người máu me, xương sường cũng sợ là bị gãy mất rồi, nhưng biết rằng Sí Thiên Sứ tức giận sẽ bản tên không đích.

Một trăm phần trăm là em trai đã trêu chọc anh ta.

Miêu Kinh Vân đang cần Sí Thiên Sứ để đối phó với Diệp Phi, đương nhiên không thể không tạo áp lực lên em trai “Xin lỗi cái rắm ấy”

Câu nói này làm Sí Thiên Sứ vùng ra khỏi sự ngăn cản của Miêu Kinh Vân, chỉ thẳng vào Miêu Truy Phong tức không tả được: “Nếu không phải là hắn đôi co với ả cảnh sát lãng phí thời gian, tôi đã không sốt ruột đi về thuyền máy nghỉ ngơi sớm, không để ý đến cái bây nổ tung rồi”

“Nếu không phải là muốn bảo vệ anh ta an toàn, Hắc La Sát sẽ không bị kẻ địch một phát bản chết.”

“Nếu không phải là muốn cứu hắn một mạng, viên đạn đầu tiên của t không bản trúng đầu đạn của kẻ địch, mà là lấy được mạng của kẻ địch rì đã Lúc Hắc La Sát bọn họ mai phụ nghĩ cách cứu Miêu Truy Phong, Sí Thiên Sứ luôn ở trên cao chỉ huy, mãi đến khi Hắc La Sát nắm được cục bộ trong tay cũng chưa từng rời đi.

Chỉ là nhìn thấy Miêu Truy Phong cãi vã với Đinh Mộng Nghiên, anh ta cho.

rằng lãng phí thời gian nên cứ về thuyền máy chờ trước.

Đến khi anh ta nghe thấy tiếng nổ vọng lên đỉnh núi, Hắc La Sát với toàn bộ xạ thủ của Kim Thi đã toàn bộ nổ tung.

Sí Thiên Sứ vừa hổ thẹn đã sơ suất coi thường địch, vừa hận thấu xương.

Thẩm Hồng Tụ Chỉ là lúc đó Miêu Truy Phong đứng giữa sự sống và cái chết, làm phát súng đầu tiên của anh ta bắt buộc phải để cứu người, lãng phí đi cơ hội bắn chết Thẩm Hồng Tụ.

Sau đó mấy lần Miêu Truy Phong điên loạn, cũng buộc anh ta phải rút lui, làm lúc nào anh ta cũng phải lo lắng thẳng điên này chạy đến làm bia đạn.

Tự nhiên Sĩ Thiên Sứ muốn phát tiết cảm xúc lên Miêu Truy Phong.

“Ha ha ha…” Miêu Truy Phong nghe vậy cười lớn: “Là đồ phế vật thì chính là đồ phế vật thôi, mỗi ả đàn bà cũng không giết được, còn đổ lỗi lên đầu tao, muốn tìm người chịu tội thay hả?”

“Còn Sí Thiên Sứ phát nào cũng trúng mục tiêu nữa cơ chứ, lại còn là bậc thầy của Tượng Quốc, cao thủ đứng đầu Ma Tăng Long Bà…” Miêu Truy Phong dọc đường về đã hỏi thăm thân phận của người áo xám, ngay sau đó khit mũi khinh bỉ cười anh ta: “Sí Thiên Sứ, cũng không khác người bình thường bao nhiêu.”

Sí Thiên Sứ tức giận mà cười: “Mày nói lại lần nữa xem”

“Câm miệng!”

Cảm nhận được sát ý của Sí Thiên Sứ, Miêu Kinh Vân hung hăng đá em trai một cái: “Người đâu, đem cậu ấy kéo vào cho tôi.”

Mấy người tinh nhuệ của Miêu Thị vội mang Miêu Truy Phong vào trong, để tránh làm Sí Thiên Sứ nổi điên lên mà giết chết anh ta.

Miêu Truy Phong điên cuồng cười không ngớt.

“Đồ phế vật, đấy đấy tao sẽ đánh chết mày!”

Miêu Kinh Vân trách mắng em trai vài câu, sao đó ngăn cản ánh mắt đầu sát ý của Sí Thiên Sứ, vẻ mặt hối lỗi nhìn Sí Thiên Sứ nói: “Anh Sí Thiên Sứ, mọi chuyện tôi đều biết hết rồi”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.