Quý Thừa Tiêu buồn bực cầm tay lái, phía trước là con đường xa lạ, không có chiếc xe nào khác, anh chỉ có thể lái xe chầm chậm dựa theo bảng chỉ dẫn.
Từ sáng sớm hôm qua Lâm Triệt nói ghét anh xong thì không nói thêm gì nữa, Quý Thừa Tiêu rất bất ngờ Lâm Triệt lại có thể chịu đựng không chủ động mở miệng được lâu như thế.
“Lâm Triệt.” Anh lên tiếng gọi, khá đột ngột trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp.
Không ai đáp lại.
“Lúc về dẫn em đi ăn nhé?” Quý Thừa Tiêu như dụ dỗ nói tiếp.
Vẫn không ai đáp lại.
Nếu là ngày thường, chắc cậu đã sớm vui vẻ nhảy cẫng lên, không chừng đầu còn sẽ va vào nóc xe.
Hầy… Hình như giận thật rồi. Quý Thừa Tiêu phiền não nghĩ.
“Phía trước 300m quẹo phải đến đường Âm Sơn Bắc.” Giọng nói chỉ đường tiêu chuẩn hóa không tình cảm tạm thời giảm bớt bầu không khí trầm mặc ngột ngạt.
Không nhiều không ít vừa vặn 5 phút, một con đường mòn sâu hun hút xuất hiện ở phía trước.
Anh căn bản không muốn đến cái nơi tẻ nhạt này, người họ Trương kia chắc lại là một tên giả dạng thầy bà lừa gạt, chỉ biết giả thần giả quỷ, Quý Thừa Tiêu còn chẳng tin người đó có thể nhìn ra được điều gì, Lâm Triệt đi theo anh, bản thân anh không chê thì dựa vào gì mà để cho kẻ khác chen chân vào chứ. Nếu không phải vì mẹ, ngày hôm nay Quý Thừa Tiêu sẽ ở nhà nghỉ ngơi thư giãn cả ngày, Lâm Triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quy-cua-bac-si/3156236/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.