Mặc cho vết thương, mặc hết tất cả mọi thứ, anh một lòng nắm lấy tay cô mà kéo cô ra khỏi hiểm nguy trước mặt. Mọi việc dù có trở nên tồi tệ hơn đi chăng nữa thì sự an toàn của cô vẫn phải đặt trên hàng đầu.
Tiếng bước chân đi gần gần khi hai người vừa bước ra khỏi đó, sự đề phòng lên cao hơn, ánh mắt nhìn không rời. Tất cả đều nhờ vào những kinh nghiệm mà tạo ra. Sơ xuất một chút sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
"đại soái!" - tiếng gọi từ đằng xa đi lại.
Thì ra là Lệ Túc, cả người anh không khác gì vừa dưới bùn mới lên. Trang phục không còn phân biệt được màu sắc nữa rồi. Nhưng may mà giọng nói vẫn không thay đổi gì, chắc là đang bị địch phục kích. Vì đang chiến đấu nên không quân nhân nào được phép gọi tên thân mật với nhau, phải gọi bằng các khẩu hiệu có trong quân trại đã giáo dục.
"cánh bên cậu ổn chứ?"
"quân chạy rất nhiều, may mà vẫn kiềm hãm được sự ngông cuồng của phía quân bọn Pháp. Chúng ta xem như đã đi được nữa đoạn đường"
Lệ Túc tấm tắc nói trong sự hồ hởi, có lẽ anh đã quá đặt nặng vấn đề chiến thắng hay thất bại vào chuyện này. Cứ nghĩ nó giống bao lần anh ra chiến trường thì hay hơn.
"lúc cậu về đây, có ai phát hiện không?"
Trương Lệ Tường nhìn khắp người Lệ Túc, xem ra cô đã phát hiện được thứ gì thì phải. Nếu không thì câu hỏi này không tồn tại đâu. Nhiêm Ấn cũng đặt nghi vấn như cô, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-nhan-va-nang-ca-si/769316/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.