Từ Lộ Hà vì không làm được những điều mình muốn từ khi được gả vào Hà gia nên đâm ra tức tối. Cô trở về gặp cha mình mà than khóc.
"con cứ bình tĩnh, cớ gì mà khóc la om sòm như vậy"
Từ Út Phỉ hiểu con gái mình còn hơn những thứ gì to tác trên đời. Chẳng qua là cô không làm được những chuyện nghịch ngợm của mình mà bực mình đây mà.
"cha...sao cha lại nói vậy với con chứ. Cha nói là khi con về nhà họ, họ sẽ cung phụng con vì có cha đứng sau, nào ngờ....tất cả đều là giả dối mà"
Cô đập mạnh tay vào tường nhằm "đe dọa" sự nuông chiều của cha đối với mình, biết ông ấy không nỡ để cô thiệt thòi nên càng lúc cô càng quá quắt lên.
"thôi...thôi...Tiểu Hà à, con đừng làm vậy, để cha nghĩ cách"
Ông đau đầu hết việc này đến việc khác, bây giờ lại còn phải giải quyết vụ việc trong gia đình con mình. Sớm muộn gì ông cũng phát điên mất.
"cha nghĩ cách? chưa cách nào của cha thành công với con cả!" - giận dỗi.
Ông đi qua, đi lại, ngẫm nghĩ thật lâu rồi cho người xuống kho lấy lên mẫu thuốc được gói kỉ. Từ Lộ Hà chưa gì đã tò mò chạy lên xem thử, còn tính nếm nữa chứ.
"ấy đừng...con ngốc quá"
"đây là gì vậy cha? Cách của cha nghĩ nãy giờ đây sao?"
Biết cô chưa hiểu hết thế nào là xã hội cam go, ông ôn tồn giải thích rồi căn dặn.
"giữ thật kỉ thuốc này, khi mang về, bỏ ngay vào nước uống của Hà Nhiêm Ấn rồi mang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-nhan-va-nang-ca-si/769300/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.