Anh thả cô xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cô cũng rụt người lại vì va chạm cơ thể với một người đàn ông xa lạ.
"cám ơn anh vì vừa rồi"
"xin lỗi, tôi không cố tình chạm vào người cô..."
Cả 2 đứng đó có vẻ e ngại trước đối phương. Nhưng với tinh thần thép của anh, dễ dàng nhận ra một chi tiết dù nhỏ nhất. Đó chính là hình vẽ chứ không phải xăm như Từ Út Phỉ miêu tả, là chữ X nằm trên cổ tay phải.
"à..." - cô vội vàng che lại - "không sao đâu, dù sao cũng cám ơn anh, tôi phải về rồi"
"được"
Mỗi lúc, sự nghi ngờ của cô trong anh ngày càng nhiều lên. Không phải ngẫu nhiên mà anh lại để ý nhiều đến vậy. Tại sao chi tiết này lại trùng với chi tiết vừa rồi anh được nghe. Cùng với đó, chẳng lẽ giữa cô và gia đình họ Cơ có mối quan hệ nào đó mờ ám?
Trở về nhà trong những suy nghĩ chồng chất suy nghĩ, nhất định phải có gì đó ẩn chứa phía sau. Nhưng làm sao để tìm ra được nó đây? Câu hỏi này làm anh trầm tư hơn hẳn.
*Cốc...cốc...cốc...*
"mẹ vào được chứ?"
"vào đi"
Bà biết hôm nay anh vẫn chưa dùng bữa cho nên đã cất công làm ra rất nhiều món ngon cho anh ăn. Dù thời gian bà bên cạnh anh không được nhiều nhưng đủ để bà hiểu được anh thích và ghét món gì.
"mẹ có làm cho con món con thích. Tối thế này rồi, con nhớ bỏ chút gì rồi ngủ sớm nha"
"dì ăn mang xuống đi, khi nào đói tôi tự xuống"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-nhan-va-nang-ca-si/769261/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.