"Hai ngày nữa mình cóbảy chương trình muốn mở, sẽ tới nước Pháp một chuyến, thuận đường đếnAnh quốc đem Thiên Thiên mang về, tránh cho cậu bị quấy nhiễu."
Nhận được điện thoại Phạm Đế Tư gọi tới, tâm tình Trí Đạc đã không giống nhau.
Nếu như ở ba ngày trước kia nhận được điện thoại này, hắn sẽ cho rằng đó là cứu giúp, nhưng bây giờ nghe được thiếu gia gọi điện thoại tới nói muốn nhận Thiên Thiên trở về, hắn chỉ cảm thấy phiền.
"Trí Đạc, cậunói như thế nào? Cậu có thể nhẫn nại hơn hai ngày nữa không?" Không cóđược đáp lại, Phạm Đế Tư lại tiếp tục hỏi tới.
"Không cần làm phiền ." Trí Đạc buồn buồn cự tuyệt.
Loại thời điểm này hắn làm sao có thể để cho cô rời khỏi bên cạnh hắn? Không có cửa đâu!
Hắn đối với cô tham muốn giữ lấy càng ngày càng tăng, hắn không thể nhẫnnhịn được không có cô ở bên trong phạm vi tầm mắt của hắn.
"Làmsao sẽ phiền toái đây! Cho cậu thêm phiền toái là chúng ta mới đúng."Phạm Đế Tư ở điện thoại một đầu khác cười trộm đến muốn nội thương.
Cậu giả bộ, cậu tránh nữa a! Tôi liền không tin cậu có thể nhẫn bao lâu.
Lục Nhi hôm nay len lén nói cho hắn biết, Thiên Thiên cùng Trí Đạc giốngnhư có quá mức, hại hắn dọa cho sợ đến ánh mắt cũng trừng đột ngột,không nghĩ tới bọn họ phát triển quá mau, ý niệm lập tức liền cao hứngtrêu cợt Trí Đạc.
"Thiên Thiên sẽ không sẽ cho cậu bất kỳ quấynhiễu, mình sẽ nói với cô ấy, cũng sẽ yêu cầu cô ấy không được gặp cậunữa, Thiên Thiên rất nghe lời của mình, cậu yên tâm."
Tại sao hắn cảm giác, cảm thấy thiếu gia khôn khéo cố ý tìm lời nói tới kích thích hắn đây?
"Không cần làm phiền người đặt biệt đi một chuyến." Hắn cố gắng đè nén tức giận, mới không có dùng phát giận rống .
"Làm sao sẽ phiền toái? Một là biểu muội mình thương yêu nhất, một là bằnghữu trung thành nhất của mình, mình như thế nào cảm thấy phiền toái?"Phạm Đế Tư thu lại chuyện ấy nói.
"Thiếu gia." Trí Đạc hít sâu một cái, lấy giọng thận trọng nói: "Chuyện nơi này không cần ngài phiền lòng."
"Phải không?" Phạm Đế Tư hỏi cười không dứt, nhưng vẫn hành động xuất sắcdiễn tốt phần nhân vật Đại thiếu gia của hắn."Làm sao cậu nói như vậyđây? Thiên Thiên không phải là khiến cho cậu rất khốn đốn sao? Mình đâyphải đi mang cô ấy trở lại, không để cho cô ấy phiền cậu nữa."
"Cô ấy cũng không có tạo khốn đốn cho tôi." Trí Đạc nhẫn không nhẫn nhưng nhấn mạnh nhịn.
"Là cái dạng này sao?" Phạm Đế Tư cố tình nghi ngờ hỏi, "Thế nào mới mấyngày mà hoàn cảnh này, Thiên Thiên cũng không quấy nhiễu của cậu nữa rồi sao?"
Vấn đề của hắn đưa tới Trí Đạc một hồi trầm mặc.
Cũng không chịu được nữa rồi, Phạm Đế Tư cười thật to lên tiếng kinh thiên động địa.
Hắn. . . . . . Con mẹ nó! Trí Đạc tại nội tâm mắng liên tiếp, quanh năm đốivới Phạm Đế Tư thuận theo mà thói quen nhất thời khó có thể thay đổi,đưa đến hắn chỉ có thể nhịn mà khóc thầm.
Thật ra thì hắn rấtmuốn đem Phạm Đế Tư đang nhạo báng hắn nhạo báng đến thoải mái mà bắtlấy, một phen ném vào cái bể Sa Ngư (cá mập) này.
"Cậu cuối cùng thông suốt rồi không tệ không tệ." Phạm Đế Tư cười đáp chảy nước mắt, cũng vui mừng nói.
"Thiếu gia sớm đã biết." Trí Đạc bình tĩnh mà trần thuật sự thật, hắn sớm phải biết không có chuyện gì có thể lừa gạt được Phạm Đế Tư thần thông quảng đại, cho nên hôm nay thiếu gia gọi cuộc điện thoại này, thuần túy chỉlà muốn trêu hắn mà thôi.
"Không sai, đáp án của cậu cũng ở trong dự liệu của mình." Phạm Đế Tư không khỏi bội phục thông minh tài trí của mình.
"Thiếu gia không phản đối?" Trí Đạc không nhịn được hỏi.
"Phản đối cái gì?" Phạm Đế Tư xem thường hỏi ngược lại.
"Phản đối tôi cùng. . . . . . Chuyện."
"Phản đối cậu cùng ai chuyện?" Phạm Đế Tư cố ý cùng hắn vạch ra.
"Còn có thể là ai?" Trí Đạc thở dài, vẫn biết khổ nhưng không có cơ hội tốkhổ với thiếu gia của hắn, lúc này hắn ta đã hạ quyết tâm, muốn xem hắnmất mặt mà."Thiên Thiên."
"A, là Thiên Thiên a!" Nghe được hắn kêu tên Thiên Thiên, Phạm Đế Tư không nhịn được mỉm cười.
Trí Đạc nguyện ý kêu tên Thiên Thiên, không hề gọi cô ấy "Tiểu thư" nữa,"Biểu tiểu thư" những thứ xưng hô lạnh nhạt này, bày tỏ hắn như vậy làđã không có chú ý thân phận giữa hai người bọn họ.
Trí Đạc ngườinày cái gì cũng tốt, chính là điểm cố chấp này cùng cha hắn giống nhaunhư đúc, nói đến cha hắn, Phạm Đế Tư lúc này mới nghĩ đến còn có một vấn đề khó giải quyết.
Nếu như nói cá tính Trí Đạc là cố chấp, nhưvậy cá tính cha hắn chính là cố chấp trong cố chấp, Trí Đạc cùng ThiênThiên ở chung một chỗ, tin tưởng người phản đối nhất tuyệt đối là Khâutổng quản.
Mặc dù đây là vấn đề hai người bọn họ, hắn không tiệnnhúng tay, bất quá khi tất yếu, hắn vẫn là sẽ tức thời đưa ra viện thủ,đẩy bọn họ một phen.
"Mình là cái gì muốn phản đối? Nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, vậy thì cậu chê Thiên Thiên nhà chúng tôi không xứng với cậu?"
"Là tôi không xứng với cô ấy!" Trí Đạc kích động phản bác.
"Nơi nào không xứng?"
Hắn buồn buồn nói: "Bối cảnh."
"Hắc! Lời này của cậu có ý tứ là người Phạm gia chúng tôi chỉ chú trọng mônđăng hộ đối, mắt chó nhìn người thấp sao?" Phạm Đế Tư xảo quyệt chấtvấn.
"Cậu biết tôi không phải là chỉ cái này!" Trí Đạc khẽ tức giận.
Chọc Trí Đạc nổi giận thật là một chuyện thú vị! Chơi thật vui.
"Được, nghiêm chỉnh mà nói, mình biết cậu ở đây muốn cái gì, " hắn cười nói,"Thân phận cũng không phải là một chuyện quan trọng như vậy, hôm nay cậu cùng Thiên Thiên ở chung một chỗ, mình biết người cực khổ sẽ là cậu,Thiên Thiên con bé cái gì cũng không biết, sở trường duy nhất chính làkhiến cho người ta nuôi, mà không bàn về một gã quản gia còn là một mình đảm đương làm một quản lý một công ty, cậu đều có đầy đủ năng lực ứngphó, cậu nói, hai người so sánh đó, cậu cảm thấy người nào không xứngvới người nào?" Hắn dùng đúng lập trường quan trọng biểu đạt, không cóbởi vì Thiên Thiên là biểu muội hắn thương yêu mà thiên vị.
"Nhưng tôi không cho là cô ấy cũng làm việc." Trí Đạc đại nam nhân bày tỏ, "Cô ấy có tôi là đủ rồi."
"Ai! Như vậy là không được." Phạm Đế Tư lắc đầu thở dài."Con gái bây giờkhông có yếu đuối như vậy, cuộc sống cần dựa vào đàn ông, mặc dù ThiênThiên từ nhỏ hành động bị hạn chế, nhưng con bé cũng nhất định muốn làmviệc, ngay cả Lục Nhi đều nói cô ấy sanh xong đứa trẻ phải ra bên ngoàitìm việc làm, nói gì cũng không chịu ở công ty mình thay cô ấy an bàimột chức vị, hãy nói, cậu đã hỏi Thiên Thiên chưa? Cậu đã hỏi con bé vềsau muốn làm gì chưa?"
Trí Đạc bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Hắn không có, hắn cho là chỉ cần hắn quản lý trong nhà tốt, cũng cho cô cuộc sống hậu đãi, đối với cô chính là an bài tốt nhất.
"Xem ra là không có." Phạm Đế Tư lành lạnh nói."Như vậy cái bày tỏ này, cậucòn không hiểu rõ cá tính Thiên Thiên." Hắn cố ý xức muối vết thương của hắn ta."Có cơ hội rồi, cậu ngồi xuống cùng Thiên Thiên nói chuyện mộtchút cho tốt, chớ cố lấy ước hẹn nói chuyện yêu đương quên chánh sự."
"Thiếu gia. . . . . ." Trí Đạc bất đắc dĩ kêu, có đôi lúc bí mật Phạm Đế Tưlại thật rất không nghiêm chỉnh, hại hắn thường bị làm cho một cái đầuhai người lớn.
"Sau nửa tháng mình liền không quấy rầy các người, để cho các người đi qua hai người thế giới cho tốt." Cuối cùng còn phải nhạo báng đôi câu Phạm Đế Tư mới cam tâm cúp máy.
Nghe vậy, TríĐạc quả thực dở khóc dở cười, hắn không hiểu thiếu gia gọi cuộc điệnthoại này tới là nhắc tới hắn một chút hay là nhạo báng hắn?
Hắn cười lắc đầu một cái, đưa điện thoại di động thu vào trong túi, đi tới cửa trước mang giày thoải mái, chuẩn bị đi ra cửa.
Hai ngày nay chỉ cần đến buổi trưa, hắn sẽ đến quán cà phê chỗ Thiên Thiênđi làm, dùng một ly cà phê cùng một phần bữa trưa, tiếp theo dùngnotebook mang bên người, vừa xử lý công việc bên tay, vừa ngồi ở lộthiên cà phê nhìn bóng dáng cô rất bận rộn bên trong.
Cô đi ngang qua bên cạnh hắn thì sẽ cho hắn một nụ cười ngọt ngào, sau đó tâm tìnhcủa hắn sẽ rất tốt, hắn đợi đến buổi chiều giờ cô tan việc, hai ngườilại tay dắt tay cùng nhau về nhà.
Đối với hai người trước mắt phương thức chung đụng như vậy, hắn rất thỏa mãn.
Nghĩ đến nhìn thấy cô khuôn mặt hắn ôn nhu cười hiện ra lúm đồng tiền mỹ lệ, hắn liền tăng nhanh động tác, không thể chờ đợi mà vội vàng đi ra cửa.
Thiếu gia mặc dù là người chán ghét, nhưng ít ra hắn ta nói đúng, hắn là nêncùng cô hàn huyên một chút cho tốt, hiểu rõ cô hơn một chút, dù sao ấntượng cô cùng bảy năm trước mà so sánh, kém cách xa vạn dặm.
Hiện tại trừ thích cô, thương cô, cưng chìu cô, hắn còn nhiều thêm một phần muốn biết ham muốn của cô.
☆ ☆ ☆
"Em bây giờ cũng thật tò mò, bình thường anh đều bận rộn cái gì a?" Nhịnrất nhiều ngày, Thiên Thiên rốt cục có xu hướng không chịu nổi lòng hiếu kỳ, lúc ở bữa ăn tối nói lên nghi ngờ của cô.
Trí Đạc vừa đemmón ăn gắp vào trong dĩa trước mặt cô, vừa nhạo báng, "Đến bây giờ mớibắt đầu quan tâm anh bình thường bận rộn cái gì, sẽ không có chút quámuộn sao?"
"Ai yêu! Làm sao anh nói như vậy?" Thiên Thiên quyếtnâng miệng, gắt giọng, "Nếu không phải là ngày đó tan ca sớm trở vềkhông có gặp anh ở trong nhà, nhưng em bây giờ có thể vẫn cho là anh đợi ở nhà không có đi ra ngoài."
Hắn nào có ngu như vậy? Một mình đợi ở nhà sẽ buồn bực điên khùng .
"Chẳng lẽ anh thật chờ em kiếm tiền trở về a?" Trí Đạc không khỏi lắc đầu bật cười." Nhưng anh không muốn đến tóc bạc."
Đại tiểu thư cô ý tưởng thật đúng là kỳ quái, thật giống như hắn đợi côkiếm tiền trở về nuôi hắn tựa như là rất bình thường, đáng tiếc hắnkhông phải là cái loại đàn ông ăn cơm chùa đó, cho nên hắn có xuất xứkhác.
Nếu không theo cái loại phương pháp kiếm tiền đó của cô,bọn họ hai tháng này đại khái cũng phải đợi ở Anh quốc đi làm, nơi nàocũng đi không được.
"Anh cười em." Thiên Thiên phồng má, thở phì phò lên án."Anh trước kia cũng sẽ không cười em như vậy."
"Trước kia em cũng luôn tìm anh phiền toái, không phải sao?" Hắn mỉm cười nói.
"Kia. . . . . . Cái đó lại không giống nhau!" Cô đỏ mặt phản bác.
"Nơi nào không giống nhau?" Hắn buồn cười hỏi.
"Không tìm làm phiền anh mà nói..., anh liền nhìn cũng không liếc lấy em mộtcái." Giọng nói của cô buồn bả, giống như cô rất vô sự vậy.
"A,thì ra là như vậy." Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt của cô, "Như vậy anhbây giờ nhìn em, trong mắt chỉ có một mình em, bù đắp lại tâm linh nhỏbé của em bị thương năm đó."
Oh. . . . . . Lão Thiên ! Cô hoàntoàn bị bề ngoài của hắn lừa, cô cho tới bây giờ không muốn, cá tính hắn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nói đến chuyện tình lại buồn nôn như vậy, hạicô không khỏi xấu hổ .
"Ghét quá!" khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng lên, Thiên Thiên thẹn đến muốn chui xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Mau ăn đi." Cưng chìu mà mỉm cười, hắn không cách nào khắc chế cảm xúc vui sướng của mình.
Kể từ sau khi thản nhiên đối mặt tình cảm của cô, đồng thời hai người tìmkiếm lẫn nhau hết thảy, hắn phát hiện rất nhiều mặt của cô không muốnngười biết.
Cô quỷ linh tinh quái (quỷ quái),xảo quyệt nhưngkhông mất tinh nghịch, ôn nhu không có kiêu ngạo tự mãn của Đại tiểuthư, thái độ đối với chuyện vô cùng nghiêm túc, trong tính cách khuyếtđiểm duy nhất chính là quá thích đùa dai.
Hắn ngày hôm qua liềnbị cô giả khóc dọa cho sợ đến thiếu chút nữa phát bệnh tim, sau đó mớibiết là cô đùa giỡn, theo hắn thấy, cô căn bản là khảo nghiệm nước mắtcủa cô đối với hắn lực ảnh hưởng có bao nhiêu.
Giống như là mỗingày đều có ngạc nhiên không giống nhau đang chờ hắn, vì vậy thời gianhắn mong đợi mỗi một ngày cùng cô chung đụng.
"Đạc, anh còn chưanói ban ngày anh đều ở đâu làm gì?" Thiên Thiên không có bởi vì hắn thâm tình nhìn chăm chú liền bị mê mà quên ngay chuyện trước mắt ra sao, côcòn nhớ rõ vấn đề mới vừa hỏi hắn.
"Với em một dạng." Hắn cười khẽ trả lời, "Anh cũng đang đi làm."
"Thiệt hay giả?" Thiên Thiên không thể tin được mà trợn to hai mắt."Anh đangđi làm ở đâu? Em thế nào cũng không biết." Hôm nào cô cũng muốn đi đếnchỗ hắn đi làm xem một chút, để tránh có người mơ ước Đạc của cô.
"Anh tới chỗ nào đi làm cũng có thể được." Hắn đơn giản chỉ cần không nói công việc của hắn là cái gì.
"Có thật không? Em còn không hiểu, anh ở Anh quốc có thể làm công việc gì?Tổng quản sao? Nhưng là anh mỗi ngày đều có trở về a." Cô biết Trí Đạclai lịch ở xã hội thượng lưu Anh quốc là vô cùng được hoan nghênh, nhấtđịnh có thật nhiều danh môn quý tộc nguyện ý tốn nhiều tiền thuê hắn, cô tin tưởng chỉ cần hắn để lộ ra ngoài, nói hắn muốn tìm một phần côngviệc tổng quản, nhất định sẽ có mấy cơ hội công tác, chờ hắn chọn lựa.
"Anh làm không chỉ là tổng quản mà thôi." Hắn thật thấp cười trộm.
"Anh cười thật quá kỳ quái." Cô nhíu mày. Ghét, cô luôn đoán không được tâmtư của hắn, hắn sao khó khăn hiểu như vậy? Thiên Thiên bực mình mà nghĩtới.
"Đừng nóng giận, ít nhất tiền lương anh cũng không tệ lắm,đủ hai chúng ta chơi hết Anh quốc đi đến nước Pháp chơi nữa." Hắn hănghái bừng bừng đề nghị.
Thiên Thiên nghe không khỏi sững sờ."Đi làm công việc gì mà tiền lương cao như vậy a?"
"Em hôn anh một cái, anh liền nói cho em biết." Hắn cố ý treo hứng thú của cô.
"Anh!" Thiên Thiên bị hắn vô lại giận đến mắt hạnh trợn tròn, nhưng cô bây giờ muốn biết, không thể làm gì khác hơn là hy sinh một chút, ở bên gò máhắn ấn xuống một cái hôn.
"Cứ như vậy?" Bất quá, người hiển nhiên nếm ngon ngọt lại không hài long như thế.
"Nếu không vậy?" Cô làm bộ làm tịch hỏi ngược lại, dương dương đắc ý cười nham nhở. "Anh ăn cơm đi !"
Một bữa ăn tối hai người có cãi vả qua lại nhẹ nhàng, sau khi ăn xong, hắngiống nhau thường ngày mà rửa sạch chén, mà Thiên Thiên thì ở một bênnhìn, cô hiện tại liền động tay giúp một tay đều không được phép.
Đó là bởi vì mấy ngày trước cô muốn rửa chén, kết quả liên tiếp phá vỡ mấy cái chén, thấy Trí Đạc lắc đầu liên tục, sau đó là tốn nhiều thời gianđi dọn dẹp hơn.
Cho nên hắn thông minh, không để cho cô động thủmới là phương pháp hữu hiệu nhất, có người trời sanh không làm chuyệnnhà, mà Thiên Thiên liền là người như thế, hắn có thể đoán trước về saucô nếu lại một lần nữa vào phòng bếp nấu bưã cho hắn ăn, rất có thể sẽthiêu hủy cả phòng bếp.
Sau khi làm xong chuyện nhà theo lệ, TríĐạc đang định vào phòng tắm tắm, lại phát hiện vạt áo bị một đôi tay nhỏ bé trắng noãn kéo lấy.
"Uy. . . . . ." Thiên Thiên chu miệng lên, bộ dáng làm bộ đáng thương."Anh nói không nói sao!"
"Vậy em hôn không hôn?" Hắn rất có nguyên tắc hỏi ngược lại.
Hai người mắt to trừng đôi mắt ti hí, so với ai khác tương đối có nghị lực.
So cố chấp, Thiên Thiên là đánh không lại hắn, cho nên cô bại trận, khôngthể làm gì khác hơn là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ, ngượng ngùng mà nhón chânlên, chủ động nâng lên hôn lên môi mỏng của hắn .
Hắn hài lòngcười nham nhở, nhìn hắn cười lộ ra cái loại đó giống như mèo thích trộmđồ tanh, Thiên Thiên không biết nên tức hay nên cười.
Người nàosẽ nghĩ tới Trí Đạc bình thời bất cẩu ngôn tiếu lại nghiêm túc cố chấp, ở trước mặt cô sẽ vô lại như vậy, ăn trộm đậu hủ tuyệt đối sẽ không nhunhược, hắn thật là một người trong ngoài không đồng nhất.
"Lại,cho em xem kiểu đồ." Hắn dắt tay nhỏ bé của cô đi tới phòng khách, haingười ngồi ở trên sô pha duy nhất, hai người thân mật tựa sát.
Trí Đạc từ khay trà phía dưới lấy ra notebook của hắn, lại lấy ra điệnthoại di động trong túi, tiếp theo mở nguồn điện (power supply)Computer, lấy tay vào internet.
Thiên Thiên sững sờ nhìn của hắnmở ra hộp thư, websites cùng hồ sơ, phát hiện những tư liệu kia tất cảđều đến từ tập đoàn Phạm thị.
"Này. . . . . . Đây chính là côngviệc của anh?" Khó trách hắn mỗi buổi trưa đều đến cà phê phường nơi côlàm việc, ngồi xuống chờ cô tan việc, thì ra là hắn đã sớm lợi dụngComputer hoàn thành rất nhiều đại Case.
"Không sai." Hắn khẽ mỉm cười.
Phạm Đế Tư không cách nào tự mình đến Anh quốc xử lý Case, cũng khiến chohắn đang ở Luân Đôn "Thuận tiện" xử lý, hắn và đối phương ký hợp đồngsau lại đem hợp đồng quốc tế chuyển phát gửi trở về Đài Loan, tất cảtrải qua tay hắn nói thành Case, hắn cũng "Chước thu" một chút phí đilàm.
"Kia Đế Tư ca ca để cho anh bao nhiêu?" Thiên Thiên không khỏi tò mò hỏi.
"Không nhiều lắm." Hắn so với hai ngón tay đầu.
"Hai phần trăm? Oa, Đế Tư ca ca thật hào phóng nha." Mỗi bút lời hai phần trăm, tích lũy xuống cũng là bút tài phú không nhỏ.
"Không, là hai thành." Hắn mỉm cười sữa chửa.
Thiên Thiên là không dám tin trợn to hai mắt."Hai. . . . . . Hai thành!" Cô thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến.
Lời hai thành, Đế Tư ca ca nhất định rất đau lòng, Trí Đạc căn bản là công phu sư tử ngoạm.
"Cho nên chúng ta có đầy đủ tiền có thể chơi ở cảnh nội Anh quốc tận hứng."
"Nhưng mà đó là tiền anh a." Thiên Thiên kiên trì không cần hắn từ chỗ Phạm Đế Tư đi làm kiếm phí du lịch.
"Thiên Thiên, em có hai tiêu chuẩn." Hắn thở dài nói."Anh có thể động tới tiền em khổ cực kiếm được, tại sao em không thể dùng của anh?"
ThiênThiên á khẩu không trả lời được, cô cảm thấy hắn dùng tiền của cô làchuyện hiển nhiên, cô thích hắn, thích vô cùng, cho nên bởi vì cái gìcủa cô cũng là hắn, bất quá Trí Đạc đối với cô yêu sẽ không so với côít, sẽ nghĩ để cho cô trải qua khá hơn một chút là chuyện bình thường.
Thiên Thiên nhất thời cảm thấy trái tim ấm áp, loại cảm giác này vì suy nghĩlẫn nhau, thật tốt, cô quá may mắn người cô thích là hắn, mặc dù hắn cóchút nghiêm túc, nhưng cô tin tưởng, hắn tuyệt đối là đàn ông tốt, chồng tốt ba ba hòa hảo.
"Hơn nữa để cho em ra ngoài đi làm cũng không phải là kế lâu dài." Hắn đau lòng nắm tay nhỏ bé của cô ngày càng thôráp, ở bên mép hôn một cái."Em nói anh đại nam nhân cũng được, anh không hy vọng em khổ cực như vậy, em chỉ cần dựa vào anh liền có thể." Hắn có đầy đủ năng lực vì cô ngăn trở hết thảy, hắn muốn cô vui vẻ không lo ởcánh chim hắn được hắn bảo vệ.
"Nhưng là em thích loại cảm giácphong phú này." Thiên Thiên nói ra lòng của cô."Công việc khiến cho emcảm thấy em không phải là người vô dụng như vậy."
"Thiên Thiên. . . . . ."
Cô đưa ra ngón trỏ đặt ở trên môi hắn, ngăn trở hắn sắp bật thốt lên bỏ đi ý niệm của cô.
"Mặc dù là em học kinh tế, nhưng em đối với trên thương trường một ít cũngkhông có hứng thú, em không giống Đế Tư ca ca cùng anh một dạng, cho đólà khiêu chiến, hơn nữa thích thú, nhưng mà em lại không muốn làm đóahoa trong nhà ấm, tổng bị cha mẹ, bị biểu ca, thậm chí là anh nuôngchiều ." Cô sâu kín thở dài nói.
Trí Đạc lẳng lặng nghe cô nói, tất cả lời khuyên cô bỏ đi ý niệm toàn bộ nuốt trở về.
Yêu cô, không phải là cho cô cuộc sống không lo thiếu thốn, mà là cho cô có một cuộc sống trọng tâm.
Hắn yên lặng tự nói với mình, hơn nữa tiếp nhận cái ý nghĩ này, hắn thở dài, "Như vậy em muốn làm cái gì?"
Nghe được hắn hỏi như thế, Thiên Thiên vui mừng nhướng mày, biết hắn đã đáp ứng!
"Em cảm thấy phải pha cà phê thật thú vị." Cô cười ngọt ngào nói trong lúclàm việc phát hiện chuyện lý thú."Mỗi một chủng loại cà phê đều có đặctính bất đồng, đem những loại cà phê đặc tính bất đồng này tỷ lệ phốihợp chung một chỗ, mùi vị lại rất tuyệt, hơi điều chỉnh tỷ lệ một loạiloại cà phê trong đó, nấu ra cà phê mùi vị lại không giống nhau. . . . . .
"Em thích?" Trí Đạc không nghĩ tới cô sẽ thích cái này.
"Uh, em muốn học." Nàng gật đầu một cái.
"Nếu như em thích, anh lại có thể dạy em một chút căn bản ."
"Oa! Thật là giỏi a! Trí Đạc, em thật yêu anh." Nghe được hắn muốn dạy cô,Thiên Thiên cao hứng liều lĩnh nhào tới ôm chặt hắn, môi mềm nhũn chủđộng dâng lên hôn nhiều lần.
Ngước đầu chịu đựng mỹ nhân, hắn giống như lây loại vui vẻ của cô, nâng lên nụ cười.
"Đầu tiên nói trước, nhưng anh là Lão sư rất nghiêm khắc đó!" Hắn đem lờirăn nói trước."Học được không tốt anh là sẽ mắng chửi người , đến lúc đó không cho phép em rơi nước mắt." Cô rơi nước mắt hắn sẽ bế tắc.
"Hừ! Em thông minh như vậy, nhất định là vừa học liền biết, anh không có cơhội mắng em nữa!" Thiên Thiên đối với mình rất có lòng tin.
"Em nha." Trí Đạc không có cách mà thở dài, một tay ôm lấy cô vào trong ngực.
Rõ ràng thoạt nhìn cô nhu nhược như vậy, tại sao lại có một mặt cố chấp như vậy đây?
Hắn cho là cô không đủ kiên cường, không có chủ kiến, nhưng ra ngoài ý liệu của hắn , cô rất có ý nghĩ của mình, cùng một loại cô gái đương thờithì tuổi trẻ không chịu nổi làm vỡ mộng kém rất nhiều.
Ai, càng hiểu rõ cô một phần, tim của hắn thì càng luân hãm một phần, làm sao bây giờ? Hắn càng ngày càng thích cô. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]