Thiên Thiên hối tiếc muốn cắn rớt lưỡi của mình, ôm chăn bông, cô khổ sở mà suýt khóc lên.
Lúc xế chiều cô thật không phải là cố ý phát giận đối với hắn , nhưng. . . . . . dưới loại tình huống này, cô thật không biết phải trả lời vấn đềcủa hắn như thế nào.
Cô thật ra cũng rất muốn vì mình mà mua mộtít đồ, nhưng mà thời điểm thay hắn mua quần áo tiêu quá nhiều tiền, lạithay hắn mua một đôi không tiện nghi là giày thể tha, cho nên tiền cònlại không nhiều lắm.
Mà cô lại đối với giầy có kiên trì nhấtđịnh, quần áo có thể chẳng phải xem trọng, nhưng giầy lại nhất định phải mua tốt, người sống chính là phải đi lại, giầy tốt ngoại trừ mang rangoài cho người thoải mái, cũng sẽ lúc đi lại để cho tư thế chính xác,kể từ đó, bệnh tật sẽ giảm bớt rất nhiều.
Cô bất tri bất giác đem mình kiên trì mà mang vào trên người hắn, cho nên mới để cho dự tínhchi vượt kế hoạch, khiến cho cô không dám mua đồ mình muốn.
Đốivới hắn phát giận cô cũng rất hối hận, thật vất vả mới có cơ hội chungđụng cùng hắn khoảng cách gần như vậy, cô muốn cho hắn ấn tượng tốt,nhưng mà. . . . . .
Đều do tự ái của tâm cô quấy phá, cô thẹn quá thành giận phát ra tính khí Đại tiểu thư, hắn nhất định đối với cô rấtthất vọng, cô thảm.
"Ăn cơm." Bưng lên một món ăn cuối cùng, Trí Đạc hắng giọng hô.
"Oh." Thiên Thiên phiền não mà thở dài, vén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-gia-cung-nhac/3252625/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.