“Trốn” là một nghệ thuật, lấy cớ đi WCđể trốn gọi là “tiểu thoát”, lấy cớ gọi điện thoại để trốn gọi “di độngthoát”, lấy cớ ăn cơm để trốn gọi “cơm thoát”…
Vì lí do không để người khác nhận ra,Biện Bối Bối đi vào văn phòng của Triệu quản lí với tốc độ ánh sáng, sợtới mức lập tức xin nghỉ phép, rồi sau đó lại chạy ra khỏi Thánh Ân cũng với tốc độ ánh sáng.
Cho nên, trước mắt, cô đang chạy trốn…
Chiều thứ Hai, mọi người đều đang đi làm, trên đường vắng vẻ, Bối Bối không về thẳng nhà, mà là đi dạo không mục đích trên phố.
Có lẽ người khác nhìn Bối Bối là một côgái nhỏ thật bình thường thật bình thường, có vẻ biết nhẫn nhục chịuđựng. Nhưng bản thân cô lại rất không thích cảm giác không thể chống lại số phận.
Vậy mà từ tối thứ bảy đến giờ, Bối Bốiphát hiện mọi thứ đều bắt đầu khác thường, tất cả như dung nham dướimiệng núi lửa, chờ thời cơ cùng nhau bùng nổ.
Mà nguyên nhân của sự bùng nổ này đều là bởi vì 419 chết tiệt….
Đối với việc còn là xử nữ hay không,thật ra Bối Bối cũng chẳng để ý lắm, nếu như trước kia có đối tượng tốt, có lẽ cô cũng đã vụng trộm ăn cấm rồi. Cái cô để ý là 419…
Cùng một người hoàn toàn xa lạ, không có chút cảm tình nào quan hệ thân mật như thế, trừ khi người này NC, nếukhông sao có thể không mang một tảng đá lớn trong lòng, làm nên cơn sóng gió động trời. (* NC: Não tàn, ý tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-phai-trom-cua-nguoi-mot-chiec-coc/1903554/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.