Lần nữa gặp lại Tô Mậu là một tháng sau, hắn hẹn ta nói thư hòa ly đã ký xong, nhưng muốn một mình ta cùng hắn về lấy.
Ta đồng ý, ta ra hiệu cho Tiểu Thúy, rồi lên xe ngựa của hắn.
Nhưng hắn lại lái xe đến một trang viên ở ngoại ô, ta nghi hoặc hỏi: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Hắn đanh mặt nói: “Muốn hòa ly, thì xuống đó dập đầu xin lỗi Kiều Kiều đi.”
Ta cười lạnh: “Ngươi điên rồi sao, dựa vào cái gì, kết quả nàng ta hôm nay đều là đáng đời.”
Nói xong ta định đi, hắn lại kéo ta lại: “Nàng còn hại nàng ấy mất hết danh tiếng, Xuyên Nhi cũng bị Trần gia đón đi, chỉ bảo nàng xin lỗi thôi mà còn ấm ức cho nàng sao?”
Hắn mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn ta.
Ta lại cười: “Nàng ta mất hết danh tiếng, ngươi bây giờ cũng tiếng xấu đồn xa rồi, nàng ta xứng với ngươi, không phải vừa đúng sao?”
Có lẽ thái độ không hề bận tâm của ta đã kích thích hắn, hắn đột nhiên như phát điên xông đến, nắm tóc ta lôi vào trong trang viên.
Ta muốn giãy giụa, nhưng sức lực quá nhỏ, để tránh bị thương, đành phải thuận theo hắn.
Ta bị hắn kéo vào tận phòng ngủ.
Mộng Kiều Kiều vừa nhìn thấy ta, liền kích động xông lên tát mạnh ta hai cái.
“Ngươi con tiện nhân này, sao ngươi không chết đi!”
Nàng ta còn muốn đánh nữa, Tô Mậu lại ngăn nàng ta lại:
“Kiều Kiều, nàng bình tĩnh một chút, thân thể nàng yếu, bây giờ không nên vận động mạnh, trước hết cứ để nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-phai-chi-mot-goc-thao-duoc-thoi-u-den-muc-hoa-ly-khong/5212576/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.