Cảm nhận được cái đó càng ngày càng cứng rắn, Tống Ngọc Thanh biết nếu như mình không đi ăn thì có lẽ Triệu Hùng Cường sẽ lại làm chuyện khác. Sau khi buông Triệu Hùng Cường ra, Tống Ngọc Thanh trực tiếp kéo Triệu Hùng Cường mời anh ăn cùng mình.
"Chị dâu, ở nhà em còn nhiều đồ ăn, cái này là để cho chị ăn. Em mà ăn thì mẹ sẽ véo tai em mất."
Nói xong, Triệu Hùng Cường còn cố ý làm cho người ta đau lòng, vểnh tai lên, vẻ mặt cười toe toét khiến Tống Ngọc Thanh cười khúc khích không ngừng.
"Mau ăn với chị dâu đi, chị sẽ không nói với mẹ đâu, em sợ cái gì chứ?”
"Không, chị ăn đi, em sẽ nhìn chị ăn, không sao đâu."
Tống Ngọc Thanh nghe thấy thế liền đặt thìa xuống, giả vờ tức giận, nói: "Nếu như em không ăn thì chị cũng không ăn."
Triệu Hùng Cường thấy Tống Ngọc Thanh như vậy thì không dám tiếp tục nữa, anh sợ nếu Tống Ngọc Thanh thật sự tức giận thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên vội vàng cười nói: "Chị... chị ăn trước đi, em phải lên núi hái nấm thông, không ở cùng chị được."
Triệu Hùng Cường nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài cửa khiến Tống Ngọc Thanh kinh ngạc: "Hay là em ăn cùng với chị dâu luôn, rồi chị đi hái cùng em."
Nhìn thấy trên đầu Tống Ngọc Thanh vẫn còn quấn băng gạc, Triệu Hùng Cường mới buông tha cho cô: "Chị dâu, đợi vết thương của chị bình phục lại đã. Em sợ chị ra ngoài phơi nắng thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-nong-dan-cuc-pham/3404466/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.