Chương trước
Chương sau
"____Con chuột trong cống ngầm." Úc Hoè chế nhạo.
-
Luồng gió cuồng bạo xé mở kết giới bao quanh căn nhà, rất nhanh sẽ lại phá tan cửa chính, hơn ngàn tia sáng như lưỡi dao sắn bén cắt ngang gió lốc. Nhìn thấy trừ yêu sư vọt tới trước mặt, sắc mặt Úc Hoè âm trầm, trong mắt toát ra sát ý tàn độc.
"Anh làm gì anh ta rồi?"
Đường Phỉ hời hợt nói: "Đồ đệ không nghe lời, tất nhiên phải dạy dỗ thật cẩn thận."
Úc Hoè cảm thấy ớn lạnh, trong lòng không khỏi đồng tình cho Hoa Hành Cảnh một giây. Sau khi anh nhận được tín hiệu của Hoa Hành Cảnh đã lập tức chạy tới đây ngay, không biết trải nghiệm này có để lại bóng ma cho gia chủ tộc Huyễn yêu không.
Đang lúc nói chuyện, ánh sáng quanh người Đường Phỉ bùng lớn, năng lực của hắn là ánh sáng, dù ở tại yêu tộc hay trừ yêu sư đều là năng lực phổ biến, thế nhưng nó cũng là một trong số ít năng lực gần như không có giới hạn cao nhất, lại bởi vì đòi hỏi tư chất tự nhiên cực cao, những người có thể đạt đến đỉnh cao chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cột sáng màu trắng cao ngút trời, đi đến chỗ nào là mặt đất chỗ nấy nứt ra kẽ hở thật lớn, kiến trúc hoa cỏ bị ánh sáng đụng vào tan thành cát bụi! Trong lúc Úc Hoè né tránh, linh thể sẫm màu xuất hiện từ giữa không trung, bóng tối dày đặc che phủ màn trời___Nháy mắt kế tiếp, bóng đen trên không trung đột ngột rơi xuống, tựa như núi lửa dưới đáy biển đảo ngược chợt phun trào, va vào cột sáng phát ra một tiếng ầm vang!
Động tĩnh lớn như vậy náo động cả phố Chữ Thập cách đó trăm mét, nhóm trừ yêu sư đang đi trên đường thấy rõ hai người đánh nhau dồn dập biến sắc. Đường Phỉ cuộn lòng bàn tay, ngưng kết dị năng thành một con dao găm hình thù kỳ lạ, giữa lúc bóng sáng va chạm đâm thẳng đến mặt Úc Hoè. Tốc độ Đường Phỉ ra tay nhanh tới mức chỉ còn dư ảnh, Úc Hoè không kịp triệu linh thể thêm lần nữa, dùng tay không đỡ mấy chiêu của Đường Phỉ, lúc dao găm đâm tới trái tim, bóng tối dày đặc lập tức co lại thành tia, giáng xuống ngay vị trí Đường Phỉ đứng___Ầm! Khói mù bay đi, tại chỗ đã không còn một ai!
Úc Hoè và Đường Phỉ cùng kéo xa khoảng cách, trên người cả hai không ít thì nhiều đều có vết trầy da, Úc Hoè lau vệt máu bên má, lạnh nhạt nhìn chăm chú trừ yêu sư cách hơn mười mét. Hai năng lực va chạm vào nhau khiến gương mặt Đường Phỉ lúc sáng lúc tối, hệt như một bóng ma.
"Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nó nổi nóng với tôi như vậy." Giọng điệu Đường Phỉ nói chuyện vô cùng nhẹ, như thể nói đến đứa trẻ nhà mình đang giận dỗi, vô cớ lộ ra ý thân mật không cho phép ai chen chân vào, "Trước đây tôi nên gϊếŧ cậu."
"Tiếc thế," Úc Hoè giễu cợt, "Không bắt lấy cơ hội, người chết chính là anh."
Đường Phỉ cười lạnh một tiếng, ánh sáng chợt phá tan bóng đen, mặt trời trên đỉnh đầu dường như cũng ảm đạm phai màu. Hắn tấn công về phía Úc Hoè, ma tộc hơi khom người tránh khỏi công kích, giữa lúc giao thủ đầu ngón tay Úc Hoè bao phủ một đường văn đỏ rực quỷ dị, máu tươi theo đường văn tràn ra, chỉ ngắn ngủi nửa giây đã ngưng kết thành một lưỡi dao sắc bén cực mỏng, suýt nữa thôi sẽ cắt đứt cổ họng Đường Phỉ.
Cố tình lúc này có mấy lưỡi đao sáng đánh tới từ phía sau lưng, Úc Hoè đúng lúc né đi, cánh tay lại không tránh kịp bị cắt thành một vết thương đầm đìa máu. Đường Phỉ thấy vậy càng tấn công mạnh mẽ, tốc độ hai người đánh nhau đã nhanh đến mức không còn thấy rõ, trong lúc chiến đấu cũng một trước một sau nhảy đến quảng trường phố Chữ Thập.
Trừ yêu sư xung quanh cuống quít né tránh, lại không ngăn được nhao nhao bàn tán: Hôm qua vừa sửa đổi điều lệ chung sống hoà bình, hôm nay hai vị Phật lớn này đã đánh nhau. Mà khi ánh trăng có tính ăn mòn rất mạnh đổ xuống, tất cả những trừ yêu sư đang vây xem cùng vội vàng tản ra, không dám lại gần thêm nữa. Mặt trăng màu tím treo cao, Úc Hoè thả ra năng lực Dạ Vịnh.
So với bốn năm trước ở Mai Cốt Tràng, bây giờ anh đã có thể khống chế được vị trí ánh trăng, không cần phải trả giá bằng việc tự ăn mòn bản thân nữa. Vầng trăng treo trên màn trời, đến cả sắc trời quang đãng cũng bị nhuộm thành màu tím sẫm. Ánh trăng chiếu đến đâu, mọi thứ bị ăn mòn tới đó, bề mặt quảng trường đá cẩm thạch nhanh chóng sủi bọt tan chảy. Úc Hoè nâng ngón tay, tựa như nhạc trưởng điều khiển giàn nhạc, mặt trăng tím rực xoay vòng, trực tiếp tấn công về phía Đường Phỉ, hệt như ngọn lửa chuyển động cắt ngang bầu trời!
Đường Phỉ không kịp tránh né, trong lúc nguy cấp thả ra kết giới lam nhạt miễn cưỡng ngăn lại công kích, ánh trăng vẫn dùng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường ăn mòn kết giới. Trăng tím sắp xuyên qua kết giới, Đường Phỉ thấy tình thế không ổn, dứt khoát nổ tung kết giới___Bùm, bùm! Trong khoảng khắc phát nổ, màu lam nhạt loé lên như đốm lửa bay múa, trung hoà một phần hiệu quả ăn mòn của ánh trăng. Mà dù vậy, bên sườn mặt, cổ....của Đường Phỉ vẫn có dấu vết bị ăn mòn, hai tay cũng máu thịt lẫn lộn.
Mà hắn lại như chẳng có cảm giác đau đớn. Thừa dịp ánh trăng yếu dần, ánh sáng chói mắt giáng xuống từ chín tầng mây, cắn nuốt hoàn toàn ánh trăng tím. Cùng lúc đó, Đường Phỉ loé đến trước mặt Úc Hoè, nháy mắt bùng lên lưỡi đao sáng đâm xuyên bả vai ma tộc.
Đau đớn khiến động tác của Úc Hoè thoáng chậm lại, sau đó lập tức thả ra linh thể đỡ lấy công kích. Thấy Úc Hoè lui đi, Đường Phỉ không chút do dự đánh vào điểm yếu của anh, Úc Hoè nhanh chóng nghiêng người tránh khỏi công kích trí mạng, Đường Phỉ nhanh tay lẹ mắt, đập mạnh một chưởng vào lồng ngực anh, ánh sáng bao phủ trên lòng bàn tay ẩn chứa sức mạnh có thể nghiền nát mọi thứ, Úc Hoè không kịp phản ứng, cả người bị đánh bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào bia tưởng niệm cao chọc trời ngay giữa trung tâm quảng trường, tấm bia đá khổng lồ sừng sững trăm năm theo đó nứt ra những vết nứt hệt như mạng nhện.
Úc Hoè ho ra một ngụm máu, tiếng gió xé ngang không gian chợt đánh tới, vẻ mặt Úc Hoè khẽ thay đổi___theo bụi mù bỗng nhiên bốc lên, những chùm tia sáng để lại lỗ thủng như tổ ong lên bia tưởng niệm!
Sau khi khói đặc tản đi, gió lượn vòng từ phía sau bia tưởng niệm mà đến, lưng Úc Hoè sải ra đôi cánh khổng lồ màu đen, tránh khỏi đòn tấn công trong giây phút cuối cùng. Đường Phỉ cho rằng anh bay lên trời là muốn tranh thủ thời gian chữa trị vết thương, lập tức điều động dị năng tấn công về phía Úc Hoè.
Ánh sáng hệt như một trận mưa tên che ngợp bầu trời, Úc Hoè không kịp tránh đi, sau lưng bị vạch ra miệng vết thương sâu đến tận xương, cả việc giữ thăng bằng trong lúc bay cũng bị ảnh hưởng. Anh không quay đầu lại, đầu ngón tay roẹt một tiếng nổ tung ánh hồ quang điện, từng tia sét quấn theo ánh điện đánh xuống, Đường Phỉ lại vẫn đuổi theo không rời.
Hai người đánh nhau cả đường, bất giác đã vọt tới ngọn núi sâu phía tây phố Chữ Thập, ngày xưa dãy núi này là nơi Vu tộc tập trung, tộc yêu quái này am hiểu thông linh bái tế, họ xây dựng tế đàn khổng lồ trên đỉnh núi, từ xa có thể thấp thoáng thấy được toà tháp bỏ hoang.
Đôi cánh sau lưng yêu tộc vỗ xuống mang theo luồng gió, sau khi tới tế đàn, Úc Hoè thay đổi phong cách thận trọng lúc trước, đằng đằng sát khí tấn công về phía Đường Phỉ!
Trong thời gian cực ngắn anh chuyển đổi mấy năng lực, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn hơi trước đó gấp mấy lần, yêu lực quanh người cũng tăng mạnh. Nếu nói vừa rồi anh và Đường Phỉ miễn cưỡng coi như bất phân thắng bại, bây giờ lại vững vàng áp đảo hoàn toàn Đường Phỉ!
Vết thương trước đây ở Mai Cốt Tràng của Đường Phỉ còn chưa lành hẳn, trong lúc đánh nhau miệng vết thương lớn bé lại nứt ra lần nữa, kèm theo cơn đau như thiêu như đốt, vết máu đáng sợ thấm ướt cả áo hắn.
Thế tấn công của Úc Hoè càng lúc càng ác liệt, năng lực thay đổi liên tục cuốn theo gió lớn đánh tới, Đường Phỉ vừa chống đỡ vừa thầm kinh ngạc: Úc Hoè vậy mà khó chơi hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Linh thể sáng rực không một tiếng động xuất hiện, Úc Hoè chợt cong khoé môi, có ý riêng nói: "Dựa vào tướng mệnh người khác che giấu chính mình cảm giác thế nào?"
Khu Đông Mai Cốt Tràng bị người khác dẫn dắt, đâm mù đôi mắt Lam, một người mù không có năng lực gì ở Mai Cốt Tràng gần như chẳng khác nào người chết. Người sau màn ngầm cho rằng Lam sẽ chết bên trong, bỏ mặc Lam tự thân tự diệt.
Nói cách khác, dù cho rốt cuộc thân phận của Đường Phỉ có là gì, cũng không biết Lam đã nói chân tướng cho bọn họ.
Đường Phỉ nghe thấy Úc Hoè bỗng nhiên nhắc tới tướng mệnh, vẻ mặt hơi thay đổi.
Hắn vốn cho rằng Từ Dĩ Niên tìm tới cửa chỉ đơn thuần là vì bị Úc Hoè ảnh hưởng, bây giờ xem ra, rất có thể Từ Dĩ Niên đã tình cờ gặp được Lam ở Mai Cốt Tràng, biết tướng mệnh mình bị tráo đổi.
Hiểu ra đầu đuôi sự việc, Đường Phỉ chỉ hơi giật mình, sau đó càng thêm kiêu ngạo, chẳng có gì đáng kể nói: "Vậy thì sao?"
"___Con chuột trong cống ngầm." Úc Hoè chế nhạo.
Cột sáng từ trên trời giáng xuống ẩn chứa sức mạnh cực kì khủng bố, Đường Phỉ không kịp tránh, bị đẩy mạnh vào trong tế đàn!
Tế đàn tròn cổ xưa phút chốc vỡ ra vô số khe nứt, đá vụn tung toé như mưa! Cả người Đường Phỉ dính máu, hai bàn tay bị mặt trăng ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, gần như không thể tìm ra khoảng da thịt nào còn nguyên vẹn, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ vào trong tế đàn.
Đường Phỉ hơi lung lay một lát, sau đó chậm rãi đứng lên, đối diện với đôi mắt màu tím sẫm của ma tộc, gương mặt Đường Phỉ vì tức giận mà méo mó, thậm chí thái dương nổi lên gân xanh.
Úc Hoè cố ý dùng năng lực ngang bằng hắn để đánh trả, đây rõ ràng là đang khiêu khích.
Không chờ cho Đường Phỉ điều động dị năng lần nữa, tế đàn bất ngờ sáng bừng, tiếng gió tức khắc nổi lên, phù văn chi chít như hải triều cuộn đến, trận pháp cổ bao phủ tế đàn mang theo uy áp vô cùng mạnh mẽ, Đường Phỉ chợt phát hiện mình đang đứng ngay trên mắt trận!
Không chỉ như thế, hắn hoàn toàn không thể di chuyển, tựa như bị trận pháp khoá cứng tại chỗ. Rừng cây xung quanh dần vang lên tiếng động, các thầy tướng số đã ẩn náu từ trước lần lượt đi ra, tất cả bọn họ cùng mở mắt âm dương, trong con ngươi như có ráng mây xuôi chảy. Ngay phía sau những thầy tướng số, có Nguyên Mộ, Tống Kì, vài trừ yêu sư Nam Hải, còn cả Thần Nhiên, Hạ Tử Hành....
Người cuối cùng đi tới bước thẳng lên tế đàn. Từ lúc những người khác bước ra vẻ mặt Đường Phỉ đã không dễ nhìn, vừa nhìn thấy người nọ, Đường Phỉ chợt nhận ra gì đó, vẻ mặt trở nên u ám dữ tợn.
Từ Dĩ Niên bước vào một mắt trận khác đối diện với Đường Phỉ, dao găm trong tay loé lên ánh lạnh sắc bén, cậu liếc mắt nhìn Đường Phỉ một cái, sau đó cắt rách cổ tay mình.
Khoảnh khắc máu tươi nhỏ vào mắt trận, màu đỏ nồng đậm như máu bao quanh cả tế đàn, bóng dáng của Từ Dĩ Niên và Đường Phỉ cùng trở nên mờ nhạt không rõ. Nhưng dần dần, sương mù trắng tinh bốc lên từ trong sương đỏ, như là ban ngày phá vỡ bóng đêm. Hai luồng sương mù hoàn toàn khác biệt điên cuồng cắn xé, cuồn cuộn bốc lên bầu trời.
Lúc trước tại Mai Cốt Tràng, Lam từng nói cho Từ Dĩ Niên: Có một loại trận hồi tưởng cổ xưa có thể kiểm tra kẻ thi thuật, cần mười hai thầy tướng số bày trận. Sau khi trận pháp mở ra, hai phía muốn kiểm tra tướng mệnh cùng đứng trên mắt trận, lấy máu nóng làm vật dẫn khởi động trận pháp, một khi hoàn thành, thầy tướng số có thể tạm thời loại bỏ ảnh hưởng của cấm thuật, nhìn thấy tướng mệnh thật sự.
"Từ Dĩ Niên không phải mệnh Hung....!" Khi sương mù dày đặc tan đi, thầy tướng số đứng ở phía trước dùng mắt âm dương trông thấy tướng mệnh thật sự của hai người, môi người nọ run rẩy, không thể tin nổi trên đời này còn có người dám thi triển cấm thuật tà ác như vậy, "Bọn họ trao đổi tướng mệnh!"
Khoảnh khắc xác định Đường Phỉ tráo đổi tướng mệnh với cậu, Từ Dĩ Niên bỗng nhiên nhớ tới lời Lam từng nói, giữa núi thây biển máu trong tướng mệnh của cậu có một nhành hoa đào, đó đại biểu cho chủ nhân tướng mệnh có người mình thích.
Từ Dĩ Niên giật giật khoé miệng, nhất thời không biết phải nói gì cho tốt.
Những thầy tướng số khác cũng lần lượt thấy rõ chân tướng, tất cả cùng kinh ngạc không thôi: "Tướng mệnh đại hung đại ác, sinh linh đồ thán ấy vậy mà lại là....?!"
"Thế nhưng năm Đường tiên sinh 10 tuổi đã được tính ra mệnh Bạch Trú, bây giờ cũng hơn 30 tuổi rồi." Thầy tướng số nói chuyện không thể hiểu được, "Cho dù Từ thiếu chủ vừa sinh ra đã bị đổi tướng mệnh, vậy cũng không khớp!"
"Bởi vì anh ta đã khống chế thầy tướng số đầu tiên xem tướng mệnh cho anh ta." Úc Hoè lạnh lùng nói, "Gần như không một ai biết anh ta có song hệ dị năng. Ngoại trừ ánh sáng, anh ta còn giấu một năng lực khác___Khống chế tinh thần."
Sau khi đã xác định Đường Phỉ là Khởi La, Úc Hoè nhớ lại Lam, tiến sĩ và Từ Dĩ Niên từng bị khống chế tinh thần, bắt đầu suy đoán trên người Đường Phỉ còn mang theo một năng lực hệ tinh thần.
Bởi vì biết được chân tướng đổi mệnh mà Từ Dĩ Niên phá bỏ cấm chế, thêm vào trước đây tận mắt nhìn thấy tiến sĩ phá bỏ cấm chế và các phản ứng của Từ Dĩ Niên, Úc Hoè cũng hình dung ra được đại khái năng lực này___khác với những năng lực hệ tinh thần truyền thống, không thể trực tiếp bóp méo thần chí đối thủ, khiến cho kẻ đó nghe lệnh của mình; cũng không có lực công kích, mà chắc chắn có hạn chế về số lượng khống chế. Thế nhưng nếu sử dụng ở thời điểm thích hợp, hiệu quả thu được sẽ rất sâu sắc và lâu dài, đối với Đường Phỉ mà nói, quả là một dị năng bổ trợ tuyệt vời.
Vừa rồi đánh nhau, từ đầu tới cuối Đường Phỉ vẫn không hề khống chế tinh thần anh, khiến Úc Hoè càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của mình.
"Theo thường lệ, mỗi một đứa con của thế gia trừ yêu sẽ được tính mệnh vào năm 10 tuổi. Thầy tướng số tính mệnh cho Đường Phỉ vừa mới tính ra mệnh Hung, đã bị anh ta sử dụng năng lực hệ tinh thần điều khiển, tin chắc mình tính ra là mệnh Bạch Trú."
Có thầy tướng số vẫn không tin được, theo bản năng nhìn sang Đường Phỉ: "Thế nhưng khi đó cậu ta chỉ mới 10 tuổi...."
Đường Phỉ bị nhốt trong trận vẫn không có cảm xúc gì, như thể người họ nói đến chẳng phải là mình.
"Khả năng khống chế tinh thần của Đường Phỉ chỉ hiệu quả trên người mục tiêu thực lực yếu hơn mình, số lượng có thể đồng thời khống chế cũng có hạn. Thầy tướng số vốn không giỏi chiến đấu, chỉ xét về thực lực, Đường Phỉ muốn khống chế cũng thừa khả năng." Úc Hoè cười nhạo một tiếng, "Huống chi, anh ta lại đâu phải người bình thường."
Theo một mức độ nào đó mà nói, Đường Phỉ từ thời niên thiếu đã biết che giấu tội ác của mình, lại thành công khống chế một thầy tướng số, tàn nhẫn đến thế cũng không phải người thường có thể sánh được.
"Khống chế tinh thần của Đường Phỉ tương đương như một câu lệnh thôi miên, một khi bị sự thật có nghị lực mạnh đánh trúng, khống chế tinh thần sẽ theo đó mà tan rã. Vả lại dù đã tính xong tướng mệnh, gánh theo mệnh đại hung đại ác như vậy vẫn tồn tại nguy cơ bị phát hiện. Cho nên để chặn hết mọi khả năng bất ngờ...." Úc Hoè nhìn kẻ đầu sỏ bị nhốt trong trận, trong mắt chợt nổi lên sát ý, "Sau khi tìm được mệnh Bạch Trú thích hợp, anh ta trực tiếp gϊếŧ thầy tướng số đó, dùng đôi mắt người này làm vật dẫn, sử dụng cấm thuật thay đổi tướng mệnh của mình."
Úc Hoè nói ra, không chỉ các thầy tướng số ở đây không ngừng khiếp sợ, Tống Kì biết trước chân tướng cũng nhíu mày, nhìn về hướng tế đàn.
Một tuần trước, lúc Úc Hoè tìm đến ông, ông còn tưởng là mình nghe lầm rồi____Đường Phỉ và Từ Dĩ Niên tráo đổi tướng mệnh, để đổi mệnh, Đường Phỉ không ngại gϊếŧ chết một thầy tướng số! Là biểu tượng của ý trời, gϊếŧ chết thầy tướng số sẽ giảm một nửa tuổi thọ, theo điều lệ chung sống hoà bình, đây không nghi ngờ gì chính là tội chết.
Càng khiến người ta khó tin được hơn, Đường Phỉ rất có thể là hung thủ thật sự lên kế hoạch đồ sát ma tộc mấy năm trước.
Từ lúc cục trừ yêu chưa chính thức thành lập, danh tiếng của nhà họ Đường đã vang xa trong giới trừ yêu. Đường Phỉ thậm chí còn là gia chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhà họ Đường, ngoại trừ thực lực bản thân mạnh mẽ, ở giới trừ yêu cũng rất được kính trọng, có thể tưởng tượng được tội danh như thế gán lên người Đường Phỉ là hoang đường đến thế nào.
Tống Kì không dám tùy tiện tin lời Úc Hoè nói, thế nhưng cái chết của ma tộc và Tuyên Đàn qua đi nhiều năm vẫn luôn khiến ông khó lòng buông bỏ, đến khi cục trừ yêu lật lại vụ án cũng chưa từng ngừng điều tra bao giờ. Bây giờ vất vả mãi mới có manh mối mới, cho dù ngoài sức tưởng tượng, ông cũng không muốn cứ thế bỏ qua. Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Úc Hoè, Tống Kì bắt đầu âm thầm điều tra Đường Phỉ.
Hành tung của các thầy tướng số luôn khó nắm bắt, bọn họ ngao du khắp nơi, thường xuyên bặt vô âm tín. Mặc dù như thế, mỗi thầy tướng số đều có thông tin đăng ký tại cục trừ yêu. Theo suy luận của Úc Hoè, dấu vết của hồ sơ điện tử chắc chắn đã bị thu dọn. Tống Kì liên hợp với phó hiệu trưởng học viện Phong Kiều Nguyên Mộ, ấy vậy mà phát hiện điểm kì lạ trong đống sổ sách mười một năm trước.
Có một thầy tướng số gốc gác rất sâu với nhà họ Đường, không chỉ có quan hệ thân thiết với các gia chủ nhà họ Đường, còn từng sống ở nhà họ Đường mấy năm. Khoảng chừng mười ba năm trước, sau khi người thầy tướng số này thăm hỏi nhà họ Đường lần cuối, từ ấy không còn xuất hiện thêm lần nào nữa. Tính thời gian, đó là lúc Từ Dĩ Niên khoảng 8 tuổi, nếu là nhờ thầy tướng số này mà Đường Phỉ có thể biết trước tướng mệnh của Từ Dĩ Niên để giấu giếm thì thật đúng là nói thông được.
Thế nhưng đây vẫn chỉ là suy đoán, nếu muốn định tội Đường Phỉ, cần có bằng chứng rõ ràng.
Trận hồi trưởng trong miệng Lam vô cùng phức tạp hiếm thấy, ngay cả số lượng thầy tướng số biết đến cũng không nhiều. Thế nhưng tiền đề là dẫn Đường Phỉ vào trong trận mà không bị nghi ngờ, sau khi bàn bạc, mọi người nhất trí quyết định tìm một người đóng giả thành Từ Dĩ Niên, khiến cho Đường Phỉ buông lỏng cảnh giác.
Tống Kì liên lạc với tất cả những thầy tướng số có thể liên lạc được, Úc Hoè tìm đến Hoa Hành Cảnh, muốn hắn dùng ảo thuật hoá thành dáng vẻ Từ Dĩ Niên, chủ động chọc giận Đường Phỉ, nảy sinh tranh chấp, sau đó Úc Hoè sẽ dẫn Đường Phỉ đến trận hồi tưởng.
....
....
Phù văn trên trận pháp dần mờ đi, sau khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, tác dụng giam cầm của trận hồi tưởng cũng theo đó không còn. Đường Phỉ hơi lảo đảo, hắn đứng vững lại, lạnh mặt nhìn những trừ yêu sư đang vây quanh mình trên tế đàn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Từ Dĩ Niên.
Vẻ mặt Từ Dĩ Niên cũng lạnh lùng, không có cảm xúc gì nhìn hắn. Trong tay Từ Dĩ Niên chợt bùng lên ánh điện, bất ngờ tấn công về phía Đường Phỉ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Đường Phỉ không kịp phản ứng, ánh điện mang đến một cơn đau nhói, áo Đường Phỉ chia năm xẻ bảy. Hơn nửa người hắn nhuốm đầy máu, càng khiến người ta chú ý hơn là vết thương đặc biệt trên người hắn___Một mảnh rực rỡ chói mắt kéo dài ra từ miệng vết thương, như là dấu vết của ngọn lửa. Đây là sau khi bị Hồ yêu đả thương, nếu miệng vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn, dù có làm thế nào cũng không thể biết mất.
Úc Hoè giải trừ năng lực, thu lại đôi cánh đen tuyền đứng xuống bên cạnh tế đàn, nhìn về phía Đường Phỉ: "Thầy tướng số mất đi mắt âm dương sẽ chết dần, bởi vì gϊếŧ chết thầy tướng số đó, anh mất một nửa tuổi thọ của mình, thế nhưng nhìn trạng thái bây giờ của anh, chắc là đến chợ đen mua không ít tuổi thọ nhỉ."
"Anh nói xem phải không, Khởi La?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.