"... Em suy nghĩ trước khi làm việc có được không? Chỗ nào nguy hiểm là lại lao đầu tới chỗ đó, biết bên ngoài đã chết bao nhiêu người không? Sắp chất thành núi rồi kia kìa."
Hạ Tử Hoành nhỏ giọng biện bạch cho bản thân: "Trước lúc đến đây em có biết đâu."
Hạ Nghiên bị tức đến bật cười: "Vậy em chẳng hề chuẩn bị chút gì đã nghênh ngang mà tới?"
Hạ Tử Hoành không cãi được, thành thành thật thật cúi đầu.
Cách đó không xa liên tiếp vang lên tiếng Hạ Nghiên răn dạy Hạ Tử Hoành nhưng dường như Từ Dĩ Niên không hề nghe thấy. Đầu cậu lặp đi lặp lại câu nói khiến người ta mơ mộng kia, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt của Úc Hòe đều bị ấn nút tạm dừng. Một lúc lâu mà Từ Dĩ Niên vẫn chưa hoàn hồn.
"Anh Tiểu Từ." Bị Hạ Nghiên dạy dỗ mãi mới xong, Hạ Tử Hoành nhìn phải ngó trái, phát hiện thiếu mất một người, "Úc Hòe đâu?"
"Đi rồi."
Hạ Tử Hoành sửng sốt: "Cứ vậy mà đi à? Em còn chưa nói lời cảm ơn với hắn đâu, nếu hôm nay không có hắn ở đây thì chắc em lành ít dữ nhiều rồi... Anh có phương thức liên hệ của hắn không?"
"Không có." Từ Dĩ Niên đứng dậy, giọng điệu cứng rắn.
"Vậy..."
Từ Dĩ Niên ngắt lời y: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, cậu cảm tạ hắn trong lòng là được."
Từ Dĩ Niên nói xong liền đi mất, Hạ Tử Hoành quay đầu nhìn Thần Nhiên: "Tâm trạng của anh ấy không vui à?"
Thần Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đôi khi não cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-nhap-bach-tru/1109250/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.