Văn phòng hiệu trưởng học viện Phong Kiều tràn ngập hương trà. Từ Dĩ Niên ngồi lặng im trên sô pha nghe Đường Phỉ và hiệu trưởng nói chuyện.
Hiệu trưởng hơn bốn mươi tuổi, gặp lại bạn cũ, dáng vẻ nghiêm túc ngày thường hiếm khi được thả lỏng. Thanh niên đối diện ông có vẻ ngoài đẹp đẽ, mắt sáng như sao, hai người hơn kém nhau gần mười tuổi, cũng đã quen biết nhiều năm, quan hệ cá nhân rất tốt.
Trước khi vào văn phòng, Từ Dĩ Niên đã chuẩn bị sẵn sàng để bị dạy dỗ rồi, quả nhiên, hiệu trưởng kiên quyết phê bình hành vi tự tiện rời khỏi đội ngũ, vô tổ chức vô kỷ luật của cậu, Đường Phỉ bên cạnh thỉnh thoảng lại lên tiếng phụ họa. Từ Dĩ Niên quá quen thuộc với trình tự này rồi, từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu, nghe tai này lọt tai kia.
Đã lâu hai người chưa được gặp nhau, từ chuyện kiểm tra tốt nghiệp của Từ Dĩ Niên đến chuyện trời Nam biển Bắc, lúc bắt đầu cậu còn có thể dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ trò chuyện, đến khi nghe hai vị bàn chuyện hiện trạng của học viện cho đến hiện trạng của giới trừ yêu, Từ Dĩ Niên đã phát chán cả lên, cậu quay đầu nhìn ngó huy hiệu trường hình lá phong đáy đỏ chỉ vàng ở phía sau bàn làm việc không dính một hạt bụi.
Trông thấy động tác nhỏ của cậu, hiệu trưởng đánh giá: "Thiên phú không tồi, nhưng tâm lại không tĩnh."
Đường Phỉ tập mãi cũng thành quen: "Từ nhỏ đã vậy."
"Ông vẫn rất dung túng thằng bé." Lúc nói chuyện, hiệu trưởng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-nhap-bach-tru/1109243/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.