Văn phòng hiệu trưởng học viện Phong Kiều tràn ngập hương trà. Từ Dĩ Niên ngồi lặng im trên sô pha nghe Đường Phỉ và hiệu trưởng nói chuyện. Hiệu trưởng hơn bốn mươi tuổi, gặp lại bạn cũ, dáng vẻ nghiêm túc ngày thường hiếm khi được thả lỏng. Thanh niên đối diện ông có vẻ ngoài đẹp đẽ, mắt sáng như sao, hai người hơn kém nhau gần mười tuổi, cũng đã quen biết nhiều năm, quan hệ cá nhân rất tốt. Trước khi vào văn phòng, Từ Dĩ Niên đã chuẩn bị sẵn sàng để bị dạy dỗ rồi, quả nhiên, hiệu trưởng kiên quyết phê bình hành vi tự tiện rời khỏi đội ngũ, vô tổ chức vô kỷ luật của cậu, Đường Phỉ bên cạnh thỉnh thoảng lại lên tiếng phụ họa. Từ Dĩ Niên quá quen thuộc với trình tự này rồi, từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu, nghe tai này lọt tai kia. Đã lâu hai người chưa được gặp nhau, từ chuyện kiểm tra tốt nghiệp của Từ Dĩ Niên đến chuyện trời Nam biển Bắc, lúc bắt đầu cậu còn có thể dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ trò chuyện, đến khi nghe hai vị bàn chuyện hiện trạng của học viện cho đến hiện trạng của giới trừ yêu, Từ Dĩ Niên đã phát chán cả lên, cậu quay đầu nhìn ngó huy hiệu trường hình lá phong đáy đỏ chỉ vàng ở phía sau bàn làm việc không dính một hạt bụi. Trông thấy động tác nhỏ của cậu, hiệu trưởng đánh giá: "Thiên phú không tồi, nhưng tâm lại không tĩnh." Đường Phỉ tập mãi cũng thành quen: "Từ nhỏ đã vậy." "Ông vẫn rất dung túng thằng bé." Lúc nói chuyện, hiệu trưởng nhìn về phía Từ Dĩ Niên, mà hồn cậu thì đã muốn bay ra khỏi văn phòng rồi, hoàn toàn không chú ý hai vị trưởng bối đang nói chuyện về mình. Cậu nhìn ngoài cửa sổ, không dời mắt khỏi con chim sẻ nhỏ đang xòe cánh trên cây, "Chỉ có một học trò, người làm thầy ít nhiều gì cũng dễ mềm lòng. Ông có từng cân nhắc đến việc nhận thêm một học trò nữa không?" Địa vị của Đường Phỉ ở giới trừ yêu là kiểu ông nói một không ai dám nói hai, người muốn bái ông làm thầy nhiều không đếm xuể. Theo hiệu trưởng được biết, hàng năm người muốn viếng thăm nhà họ Đường có thể đạp vỡ cả hàng rào cổng. Đường Phỉ thản nhiên nói: "Có một đứa như này là đủ rồi." Chim sẻ ngoài cửa sổ nhảy xuống khỏi ngọn cây, trò tiêu khiển khó khăn lắm mới tìm được lại bay đi mất, Từ Dĩ Niên đang tiếc nuối thì điện thoại bỗng nhiên rung lên. Nhìn thấy người gọi đến, biểu cảm của Từ Dĩ Niên dại ra trong nháy mắt, cậu quay đầu hỏi: "Thầy ơi, con ra ngoài nghe điện thoại được không?" "Đi đi, đừng đi xa." Thấy cậu đứng dậy vội vã chạy ra ngoài, hiệu trưởng liên tục lắc đầu. Từ Dĩ Niên hắng giọng một cái rồi sau đó đứng trên hành lang ấn nghe: "Alo?" "Em đang bận à?" Giọng nói truyền từ đầu bên kia vào tai cậu có âm sắc hơi thiên thấp. Vừa nghe thấy giọng đối phương, âm thanh líu lo của tiếng chim cũng trở nên xa vời. Từ Dĩ Niên thở nhẹ. "Ở học viện, có chuyện gì không?" Bên kia không trực tiếp trả lời: "Kiểm tra tốt nghiệp có qua không?" "Hẳn là qua, tôi thấy hiệu trưởng với thầy tôi trò chuyện khá vui vẻ." "Chúc mừng." Úc Hòe chúc mừng cậu, "Lúc trước quên bảo với em, Tạ Kỳ Hàn muốn tìm em uống rượu, nghe nói em rời khỏi cảng Tự Do rồi lại càng nhắc tới liên mồm... Ồn muốn chết!" Từ Dĩ Niên nhớ tới Tạ Kỳ Hàn trước khi lên cáng còn không quên bảo cậu để lại tên, nhưng không cậu ngờ rằng hoàng linh này thật sự muốn hẹn cậu uống rượu. "Có thời gian không? Không thì tôi bảo cậu ta yên tĩnh chút." Cùng lúc đó. Tạ Kỳ Hàn nghe Úc Hòe nói chuyện, đôi mắt kín đáo nhìn Nam Chi: "Tôi thấy lão đại rất bất thường, vì hẹn người ta mà hắn sắp không từ thủ đoạn rồi. Tôi còn chẳng biết từ bao giờ mà tôi nhắc... Không thể nào? Chẳng lẽ mấy lời đồn nhảm gần đây đều là sự thật?" Mấy phút trước, Úc Hòe đột nhiên hỏi gã có muốn gặp lại thiếu niên đeo mặt nạ ở đấu trường thể thao Tượng Sơn không, từ sau trận đấu thì người anh em đó liền bặt vô âm tín, rất hiếm khi có thể gặp được một con người hợp mình đến vậy nên nếu có thể gặp lại thì Tạ Kỳ Hàn đương nhiên thấy vui. Nhưng gã không ngờ giây tiếp theo Úc Hòe liền lấy điện thoại ra bịa chuyện. "Thật hay không thì tôi chẳng biết." Nam Chi đăm chiêu nhìn về phía Úc Hòe, sau đó nở nụ cười: "Nhưng ông chủ dùng danh nghĩa của anh là vinh hạnh cho anh." Từ Dĩ Niên bất giác nắm chặt điện thoại, tựa lưng vào mặt tường lạnh lẽo. Nếu uống rượu, có lẽ Úc Hòe cũng sẽ ở đó. "Không, tôi..." Giọng Từ Dĩ Niên chuyển từ thấp đến cao, cuối cùng nóng cả đầu, "Có! Tôi có thời gian!" Dường như yêu quái ở đầu bên kia đang cười, hắn báo một địa điểm: "Tôi cũng đến, không ngại chứ?" Từ Dĩ Niên đồng ý, xác định thời gian xong liền ngơ ngác cúp điện thoại. Cậu trở về văn phòng hiệu trưởng, vừa định đẩy cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong, Đường Phỉ đi tới cụp mắt nhìn cậu. "Thầy." Từ Dĩ Niên hoàn hồn, "Hai người nói chuyện xong rồi sao?" "Nói xong rồi. Con về viết báo cáo nhiệm vụ đi, nếu có chỗ nào không rõ thì hỏi Thần Nhiên." Đường Phỉ đã nhìn thấu lòng cậu, "Cân nhắc đến việc con trực tiếp ngăn cản huyết tế, cuối cùng cho con điểm rất cao, chúc mừng." "Cảm ơn thầy!" Từ Dĩ Niên mừng rỡ trợn tròn mắt. Đường Phỉ nói, "Vừa rồi ai gọi điện vậy? Thấy tâm trạng của con vui lắm đấy." Lúc này cậu mới nhận ra miệng mình vẫn cứ luôn vểnh lên. Từ Dĩ Niên do dự mấy giây, "Hạ Tử Hoành, cậu ta hẹn con cuối tuần ăn cơm, còn gọi cả mấy người bạn khác nữa." Đây là một lời nói dối không kín kẽ, bởi vì để chúc mừng cả nhóm thuận lợi vượt qua kiểm tra tốt nghiệp nên mấy hôm trước Hạ Tử Hoành đã ồn ào tụ tập rồi. Đường Phỉ gật đầu. "Đúng rồi thầy ơi, tối nay thầy có rảnh không? Bố mẹ con muốn mời thầy ăn cơm..." Từ Dĩ Niên vừa đi song song với ông vừa nói chuyện. ... Nơi hẹn là trên một du thuyền nguy nga lộng lẫy. Chiếc thuyền khổng lồ cao khoảng bảy tầng này được ra đời vào mấy trăm năm trước, vốn chỉ dành cho quý tộc thời đó sử dụng. Trong lúc xuất hành nó đã gặp tai nạn trên biển, cả con thuyền gần như không có ai còn sống. Mười mấy năm trước, một vu tộc am hiểu thông linh đã mua lại nó, triệu hồi những u linh chết trong vụ tai nạn biển trở về nhân thế, những u linh ở khoang hạng nhất vẫn duy trì dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm của mình, hàng đêm tụ tập tại sảnh tiệc ca múa hát hò. Thuyền trưởng u linh phụ trách cầm lái, chậm rãi đi xung quanh cảng tự do. Vị vụ tộc có đầu óc linh hoạt kia coi đây là cơ hội để mở một quán bar u linh danh xứng với thực, nơi này cũng dần dần trở thành một trong những chỗ ăn chơi được chào đón nhất tại cảng Tự Do. Lúc Từ Dĩ Niên lên thuyền, có vài u linh đang cọ sáp cho boong tàu. Động tác của đám u linh rất cẩn thận, miệng nói thứ ngôn ngữ mà cậu không hiểu. Từ Dĩ Niên nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần, u linh bồi bàn phụ trách hướng dẫn cậu vuốt cằm dò hỏi: "Tiên sinh, hoan nghênh lên thuyền." Từ Dĩ Niên ngạc nhiên. Khác với linh thể của Hoa Hoành Cảnh, u linh trước mặt có màu lam nhạt. Có lẽ là đã quen bị khách khứa đánh giá nên u linh bồi bàn không hề bị ảnh hưởng: "Bạn của ngài đã đang đợi ngài rồi. Ngài ấy ngồi ở ghế số 11 tầng 6, có cần tôi dẫn ngài qua không?" Từ Dĩ Niên gật đầu đi theo bồi bàn về phía trước. Nữ u linh mặc đồ tây xách váy chạy qua bên người cậu, bạn cô đuổi theo phía sau, đột nhiên hai người đồng thời quay qua nhìn cậu, quạt lông vũ trên tay che lấp non nửa khuôn mặt của cả hai, miệng nói ngôn ngữ mà cậu không hiểu. U linh bồi bàn thấy thế liền phiên dịch: "Các cô ấy khen ngài có diện mạo xuất chúng." Một nữ u linh trong đó buông quạt xuống, mỉm cười nói gì đó với Từ Dĩ Niên. "Cô ấy hỏi ngài có hứng thú qua đêm với cô ấy không." U linh bồi bàn nhắc nhở, "Hẹn hò với u linh thì ngài cũng phải chết trước đã." "... Không cần, tôi còn chưa sống đủ." Từ Dĩ Niên chắp tay với nữ u linh, "Cảm ơn, chúng ta không hợp." Đồ trang trí bên trong du thuyền vẫn còn nguyên vẹn, sảnh tầng 6 lấy màu bạch kim và xanh biển làm chủ đạo, sàn nhà cẩm thạch sáng loáng có thể soi gương, phù điêu trên bàn vừa cổ điển vừa tinh xảo, các vị trí đều có yêu quái ngồi kín. Ca sĩ đứng hát trên sân khấu cũng là một nữ u linh, giọng của cô vừa nhõng nhẽo vừa lười biếng, khoan thai ngâm nga một điệu nhạc. "Này! Đây đây!" Thấy Từ Dĩ Niên, Tạ Kỳ Hàn vẫy tay. Hoàng linh thân hình cao lớn ngồi dựa trên sô pha, đồng tử có màu như hoàng kim, một nửa mặt được bao trùm bởi yêu văn cùng màu. Từ Dĩ Niên ngồi xuống trước mặt gã. Giống với hôm ở đấu trường thể thao Tượng Sơn, hôm nay Từ Dĩ Niên cũng đeo mặt nạ. Nhưng để diện uống rượu nên mặt nạ của cậu chỉ che nửa mặt, lộ ra đường nét nửa dưới xinh đẹp. "Sao cậu còn đeo mặt nạ vậy?" Tạ Kỳ Hàn nghi hoặc. "Bộ dạng xấu, sợ dọa anh thôi." Tạ Kỳ Hàn nghĩ cậu không muốn bại lộ thân phận nên không hỏi nhiều: "Xưng hô thế nào đây? Tôi tên là Tạ Kỳ Hàn chắc cậu cũng biết." Từ Dĩ Niên thuận miệng bịa cho mình một cái tên giả, "Tôi tên là Từ Nhất." Lúc ngồi xuống cậu có liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, Tạ Kỳ Hàn hiểu ý: "Lão đại tạm thời có việc, đến muộn chút." Gần đây Úc Hòe đang điều tra thuốc lưu thông ở chợ đen, đúng lúc nhận được tin tức nên phải đi, còn cố ý dặn dò gã là uống chậm thôi, người gã muốn gặp tửu lượng kém lắm. Có lời này làm đệm, Tạ Kỳ Hàn vừa uống rượu vừa ngẫm, gã liếc mắt ý bảo Từ Dĩ Niên thử rượu vang sủi đặt trước mặt: "Đây, cậu thử đi, chắc là khá hợp đấy." Nam sinh nghe vậy liền nhấp một ngụm, những bọt khí ngọt ngào liên tiếp nổ tung nơi đầu lưỡi. "Giống nước chanh có ga, ngọt quá." Cậu nhịn không được nói. Đương nhiên, Tạ Kỳ Hàn nghĩ thầm trong lòng, đây vốn dĩ là đồ uống thường mà. "Vậy cậu cho nhiều đá vào." Gã vừa nói vừa uống cạn sạch rượu trong ly của mình. Rượu thấm bụng, giọng điệu của Tạ Kỳ Hàn nhẹ nhàng hơn, "Năm nay cậu mới tốt nghiệp học viện à? Giỏi nhỉ, lâu rồi không có ai thắng tôi trên đài thi đấu đâu." "Anh cũng không kém mà." Từ Dĩ Niên hiếm khi khen người ta, "Những người đi ra từ Mai Cốt tràng như các anh đều mạnh vậy à?" "Ha ha, tàm tạm thôi. Tôi có thể đi ra cũng là do dính hào quang của lão đại." Nghe thấy tên của ai đó, Từ Dĩ Niên đưa tay xoa mặt, làm như lơ đãng hỏi: "Nghe nói Mai Cốt tràng khó ra, sao các anh có thể ra được vậy?" "Đương nhiên là dựa vào hắn rồi. Mai Cốt tràng chia làm bốn khu, người đứng đầu từng khu đều có chú châu dịch chuyển, phá hỏng chú châu là có thể ra ngoài." Tạ Kỳ Hàn nhớ lại nói, "Nhưng thứ này hiếm lắm, mấy người đứng đầu bốn khu đều bảo vệ nó như con ngươi của mình vậy. Lúc Úc Hòe giết chết thủ lĩnh của khu Bắc, ba khu còn lại đều tưởng là hắn vì chú châu. Khu Bắc chỉ thiếu nước khua chiêng gõ trống hân hoan tiễn hắn ra ngoài thôi, kết quả chú châu vừa đến tay, hắn liền tùy tiện ném cho một con dạ vịnh bên cạnh, tên đó cười sắp ngoác cả miệng ra." "Hắn không ném cho anh à?" "Từng hỏi tôi, tôi bảo không cần." Tạ Kỳ Hàn vừa nói vừa rót rượu, "Tôi quen hắn cũng là do ngoài ý muốn, hắn đã cứu tôi một mạng nên tôi phải trả lại ân huệ cho hắn đúng chứ? Nhất là sau khi biết hắn muốn làm gì..." Tạ Kỳ Hàn hơi tạm dừng. Cho đến hôm nay, gã vẫn cảm thấy quyết định của Úc Hòe kiêu ngạo đến mức khó có thể tin nổi: "Người ngoài bảo lão đại có bản lĩnh sống sót ra khỏi Mai Cốt tràng, nhưng không nhiều người biết, hắn giết sạch thủ lĩnh của bốn khu rồi mới đi ra! Không thì đừng nói là hai năm, chưa đến nửa năm hắn đã ra được rồi." Từ Dĩ Niên nắm chặt ly thủy tinh. Cậu sững sờ nhìn Tạ Kỳ Hàn, khàn giọng hỏi: "Hắn... hắn vì cái gì?" "Vì trở nên mạnh mẽ." Hoàng linh cười cười, trong mắt mơ hồ hiện ra bản tính khát máu của yêu tộc, "Mai Cốt tràng chẳng phải cái nơi tốt lành gì, ở đó tụ tập các loại chủng tộc yêu quái khác nhau, thủ lĩnh của bốn khu đều là quái vật hơn trăm tuổi. Hắn ném chú châu trước mặt mọi người đã hoàn toàn đắc tội ba khu còn lại, ai cũng nghĩ hắn điên rồi... Nhưng nếu ngay cả bốn khu mà hắn cũng không đối phó nổi thì sau khi ra ngoài làm sao có thể báo thù được?" Nam sinh im lặng một lúc rồi bảo: "Anh nói đúng." Cậu cầm bình rượu bên cạnh lên rót đầy một ly, một hơi uống cạn. Khác với sự buồn bã sa sút của cậu, Tạ Kỳ Hàn vô cùng tán thưởng cách làm như vậy: "Lúc ấy tôi đã nghĩ nhất định phải ở lại, không chỉ là vì báo ơn cứu mạng mà vì chuyện này rất thú vị! Tôi muốn xem cuối cùng hắn sẽ đi đến bước nào." Từ Dĩ Niên không khỏi oán thầm: Khó trách quan hệ của hai người tốt, điên lên chẳng kém gì nhau. Bỗng nhiên Từ Dĩ Niên ngẩng đầu: "Tôi cảm thấy con người anh không tồi." Tạ Kỳ Hàn chưa hiểu chuyện gì thì nam sinh đối diện tiếp tục nói: "Anh rất trung thành, lá gan lớn, nếu đổi thành người khác thì đã sớm bị dọa cho chạy mất rồi, nhưng anh lại bằng lòng cược mạng với hắn..." Tạ Kỳ Hàn định đáp lời nhưng Từ Dĩ Niên liền cầm lấy tay gã: "Anh em tốt, cụng ly nào!" Tạ Kỳ Hàn đột nhiên bị cậu nắm tay, nhất thời không theo kịp tiết tấu này. Trong đôi mắt đào hoa của Từ Dĩ Niên toàn là ảnh phản chiếu của gã, từ góc độ của Tạ Kỳ Hàn có thể trông thấy nốt ruồi nhỏ dưới tấm mặt nạ che nửa mặt. Không hiểu sao gã đột nhiên căng thẳng, rồi lại thấy sai sai ở đâu. Rõ ràng là Úc Hòe có tình cảm với người trước mặt, nếu người anh em này không cẩn thận có tình cảm với gã... Tạ Kỳ Hàn giật mình thon thót, đang định rụt cái tay về thì thấy Từ Dĩ Niên thuận tay lấy bình rượu rót đầy cho gã. Lúc này Tạ Kỳ Hàn mới để ý thấy trong ly của cậu không phải vang sủi, biểu cảm cứng đờ trong nháy mắt: "Cậu vẫn luôn uống cái này?" Từ Dĩ Niên hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề, ngược lại còn chống cằm cười rộ lên: "Đúng vậy, bỏ thêm đá vào uống không ngọt mấy nữa nhưng vị vẫn rất ngon." "..." Uống sang loại khác rồi, có thể ngọt mới là lạ đấy. Nhớ tới lời dặn của Úc Hòe, hoàng linh đau khổ che mặt: "Đêm nay chắc chắn tôi không thể chết thanh thản được." Từ Dĩ Niên đồng ý: "Đúng đấy! Hai người chúng ta ắt phải có một người bị khiêng ra khỏi quán bar." Ông nói gà bà nói vịt. Thấy mắt cậu bắt đầu dại ra, Tạ Kỳ Hàn có thể cơ bản ước lượng được số rượu mà cậu uống, quyết định nghĩ cách tự cứu mình: "Chỉ uống rượu thôi thì chán lắm, chúng ta nói chuyện khác nhé?" Gã nói xong liền lén lút kéo bình rượu sang phía mình: "Thật ra tôi chẳng thích con người đâu, sau khi quen cậu tôi mới biết tư tưởng trước kia của mình rất phiến diện." "Vì sao vậy?" Từ Dĩ Niên lầu bầu, "Tôi vẫn rất thích yêu quái đấy." Tạ Kỳ Hàn bị cậu làm cho bật cười. Trước khi tới đây, ít nhiều gì gã cũng ôm tâm lý bị Úc Hòe giật dây, không ngờ nói chuyện phiếm với Từ Dĩ Niên còn thú vị hơn so với gã tưởng. Gã giải thích qua loa: "Lão đại từng bị một con người đùa giỡn, thảm lắm." Nói đến đây, nam sinh đối diện sửng sốt một lúc lâu, biểu cảm phức tạp nói ra một cái tên: "Từ Dĩ Niên?" "Cậu cũng biết? Chuyện này bị đồn xa quá nhỉ?" Tạ Kỳ Hàn hơi kinh ngạc, lập tức rót rượu vào ly, "Bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa." "Ai mà không biết." Từ Dĩ Niên khẽ nheo mắt. Cậu cầm lấy bình rượu trên bàn, Tạ Kỳ Hàn chưa kịp nhắc nhở đây là rượu có độ cồn cao nhất thì đã bị câu nói tiếp theo của đối phương làm cho á khẩu không biết đáp gì: "Đơn phương hủy hôn ước, nói trở mặt là trở mặt, Úc Hòe bị đuổi giết cũng chẳng thấy hỏi thăm. Rõ ràng Úc Hòe tốt với cậu ta như vậy..." Cậu liệt kê từng chuyện ra, mày cũng nhíu chặt lại, bộ dạng cực kỳ đau lòng. Tạ Kỳ Hàn thầm gật đầu trong lòng. Thoạt nhìn còn tức giận bất bình hơn cả gã, thú vị đấy. Nam sinh kể đến cuối, dường như không thể nhịn được nói: "... Có ai yêu đương như Từ Dĩ Niên không? Đúng là rất khốn nạn!" Tạ Kỳ Hàn không kịp ngăn cản thì cậu đã ngửa đầu uống sạch rượu trong ly, sau đó đặt cái ly thật mạnh xuống bàn, "Trai đểu! Nếu không phải không có cơ hội, ông đây cũng muốn đánh cậu ta một phát!" Tạ Kỳ Hàn thấy tình cảm phun trào mãnh liệt của cậu, nhất thời bị rung động. Yêu quái bốn phương tám hướng đều không hẹn mà cùng nâng ly: "Người anh em nói đúng! Kính cậu!" "Anh em! Có dũng khí!" "Dám nghĩ dám nói! Kính cậu!" "Tôi tỏ thái độ trước nhé, lời cậu nói tôi đều đồng ý." Tạ Kỳ Hàn nhanh chóng giữ chặt lấy cậu, "Nhưng cậu đừng nói như vậy trước mặt Úc Hòe! Có người lần trước nói xấu Từ Dĩ Niên trước mặt hắn bây giờ thi thể đã chìm dưới đáy biển cảng Tự Do rồi." Từ Dĩ Niên kính rượu, hỏi lại: "Úc Hòe không nghe được lời nói thật à? Lời thật mất lòng mà!" Tạ Kỳ Hàn: "..." Tạ Kỳ Hàn: "... Cậu say thật đấy à?" Từ Dĩ Niên ừm bừa một tiếng, định rót thêm rượu. "Được rồi được rồi, đều đã là quá khứ, không nói mấy chuyện chẳng vui vẻ ấy nữa." Tạ Kỳ Hàn sợ cậu càng uống càng nhiều, lảng sang chuyện khác: "Cậu thấy lão đại thế nào?" Cậu nhấp một ngụm rượu trong ly, lẩm bẩm nói: "Uống không ngon, đắng lắm." Tạ Kỳ Hàn bất đắc dĩ, "Tôi hỏi Úc Hòe, không hỏi rượu." "Hả?" Từ Dĩ Niên mơ màng nhìn sang: "Tốt? Rất tốt?" Tạ Kỳ Hàn không biết cậu có còn tỉnh táo không, chỉ có thể thuận thế nói tiếp: "Có thể cậu không biết, từ sau cái đêm ở Tượng Sơn, chỗ nào của cảng Tự Do cũng là lời đồn về cậu với hắn. Chuyện của hai người đã được thêu dệt từ lúc mới gặp đến lúc kết hôn luôn rồi... Cậu có để ý không?" Từ Dĩ Niên trả lời: "Được, không thành vấn đề." Tạ Kỳ Hàn ngẩn ra, chần chờ hỏi: "Cậu thích Úc Hòe à?" "... Thích." Nam sinh ngây ngô ngẩng mặt lên, bất ngờ va phải một đôi mắt màu tím sẫm. Chẳng biết từ lúc nào, Úc Hòe đã tới bên ghế dài, Nam Chi cũng đi theo phía sau hắn. Từ Dĩ Niên cười rạng rỡ, quả quyết lặp lại: "Thích nhất."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]