19.
Thế là ta bay ra khỏi lăng mộ và quay trở lại Thiên Đô, ở đó ta tình cờ gặp một hồn ma nữ khác.
Ta hỏi bà ấy tại sao không đi đầu thai.
Bà chỉ vào một người phụ nữ bán đồ trang sức rồi cười nói: “Đó là con gái ta, ta ch** được ba năm rồi, nó nghĩ về ta nhiều đến nỗi ám ảnh, khiến ta bị mắc kẹt mãi ở đây không thể rời đi."
Ta đoán chắc ta cũng giống vậy.
Ta bay về chỗ Ngụy Kỳ, có lẽ đó là chàng.
Nhưng chàng đang ngồi trong sân nhắm mắt thiền định, ấm trà pha sẵn đặt trước mặt, thời gian trôi qua, trông chàng có vẻ bình yên.
Dù ta mong chàng ấy có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi có chút chạnh lòng.
Ta mới được chôn cất chưa đầy một tháng, mà chàng đã quên mất ta rồi.
Khi ta chuẩn bị rời đi, một cơn gió thổi qua cuốn bông hoa rơi xuống đậu lên mặt chàng.
Sau đó ta nghe chàng nói: "A Man, đừng nghịch ngợm."
Ta tự nhiên bối rối, ta không làm gì cả mà.
Chàng mở mắt ra, nhìn thấy thứ làm phiền chàng là bông hoa chứ không phải ta.
Chàng choáng váng rồi đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Ta kinh hoảng, dù bị thương nặng đến đâu, chàng cũng chưa bao giờ nôn ra máu như thế này.
Ta điên cuồng cố gắng giúp chàng, nhưng tay ta chỉ xuyên qua cơ thể chàng một cách vô ích.
Chàng lảo đảo đứng dậy, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-nhan-ra-nang/3485943/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.