🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch ở bên nhau vào mùa thu năm thứ hai đại học và chia tay vào năm thứ tư sau khi tốt nghiệp. Trong thời gian hai năm thì thời gian lên giường còn nhiều hơn thời gian yêu nhau.
Bọn họ dọn ra khỏi kí túc xá nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch không muốn cùng cậu ngủ trong phòng ngủ chính. So với các cặp đôi, cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch giống chủ nhà và người thuê phòng hơn. Cũng may Túc Tức không để tâm, thậm chí còn tranh thủ khi đối phương đi tắm rửa chỉ mặc quần lót chui vào chăn chờ anh. Nhiếp Tĩnh Trạch đem cậu cuộn trong chăn ném ra ngoài sofa trong phòng khách, vào phòng còn khoá trái cửa lại.
Túc Tức bật máy sưởi ngoài phòng khách, bọc chăn cuộn tròn trên sofa đến rạng sáng mới dùng chìa khóa mở cửa phòng bên, chân trần leo vào trong chăn của Nhiếp Tĩnh Trạch. Xoa xoa lòng bàn tay cho ấm mới duỗi tay ôm người vào lòng, tưởng tượng mình đang nằm ngủ trong vòng tay của đối phương.
Điều đầu tiên Nhiếp Tĩnh Trạch làm sau khi mở mắt là bẻ cánh tay đang để trên eo mình xuống, đẩy người từ trong ổ chăn ra mép giường. Túc Tức sẽ như vậy mà mơ màng tỉnh lại, ngáp dài rồi dụi dụi khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Nhiếp Tĩnh Trạch vào buổi sáng mùa đông nở nụ cười có thể làm tan băng tuyết.
Lần thứ hai lên giường là vào đêm trước kì thi cấp bốn.
Túc Tức đã được cho ra khỏi danh sách đen, cậu gửi cho Nhiếp Tĩnh Trạch một tin nhắn nói sẽ về muộn một chút. Nhiếp Tĩnh Trạch không có trả lời lại. Túc Tức nhìn bong bóng trò chuyện không có hồi âm cũng không có bất kỳ khó chịu nào. Cậu tập mãi cũng thành quen, biết đối phương sẽ không trả lời tin nhắn nhưng nhất định sẽ xem.
Nhiếp Tĩnh Trạch về sớm hơn Túc Tức, anh vào phòng tắm tắm rửa nhưng không có khoá cửa. Túc Tức không chịu nổi những bậc cha chú có quan hệ với bố mình liền kiếm cớ rời khỏi bàn ăn sớm để chạy về căn hộ. Khi cậu cởi áo khoác tìm người thì phát hiện Nhiếp Tĩnh Trạch đang tắm. Cậu như cũ lặng lẽ bước tới gần, theo thói quen cầm tay nắm cửa vặn nhẹ nhưng phát hiện cửa không khóa như trước đây.
Tiếng nước chảy tí tách xuyên qua cánh cửa rơi vào tai, Túc Tức nhếch miệng.
Túc Tức cởi áo len và quần jeans, đẩy cửa vào trong làn sương mù bốc hơi trên áo sơ mi. Nhiếp Tĩnh Trạch tuy nổi giận đùng đùng, lạnh lùng mắng mỏ nhưng khi hai cơ thể dưới làn nước ấm kề sát vào nhau thì cơ thể còn thành thật hơn bộ não.
Buổi tối hôm đó, Nhiếp Tĩnh Trạch lần đầu tiên ngủ ở phòng ngủ chính. Cậu đưa chính mình vào trong cơ thể Túc Tức, chóp mũi tràn ngập mùi sữa tắm của Túc Tức. Đó là mùi mà anh ghét nhất vào ban ngày nhưng trong đêm tối lại khiến anh bình tĩnh lại.
Anh không hề cự tuyệt sự tiếp xúc thân thể của Túc Tức, cho dù không có cọ xát, không có chút lưu luyến nào, dục vọng nguyên thủy nhất.
Học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, ban đêm Nhiếp Tĩnh Trạch động tác mạnh mẽ mà tiến vào bên trong cậu. Ban ngày thức dậy thi tiếng Anh cấp bốn tại trường học gặp Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở phía trước nhưng đối phương lại xem cậu như người xa lạ.
Ngay cả khi cậu ném tờ giấy đến chân ghế của Nhiếp Tĩnh Trạch đối phương cũng không phản ứng lại thậm chí còn không quay đầu lại.
Vào ngày lễ tình nhân của học kỳ hai năm thứ hai, Thẩm Tùy cùng bạn bè tổ chức tiệc sinh nhật cho Nhiếp Tĩnh Trạch ở quán bar, Nhiếp Tĩnh Trạch từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Túc Tức. Lời mời ăn tối gửi cho đối phương chìm xuống đáy biển, nhưng đến cổng trường lại gặp đội trưởng đội bóng rổ của trường đang vội vã đi dự tiệc sinh nhật.
Đội trưởng đưa cậu đến quán bar, quán bar tổ chức một bữa tiệc theo chủ đề lễ hội hóa trang vào ngày lễ tình nhân, Túc Tức đứng ngoài hành lang trước cửa phòng riêng mở miệng cản người phục vụ lại trao đổi. Dùng một xấp tiền để đổi lấy đồng phục, mặt nạ và rượu của người phục vụ.
Cậu gõ cửa đi vào đưa rượu. Thời điểm nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch, thấy rõ ràng đối phương trước mặt người khác thoải mái như thế nào, ý muốn tháo mặt nạ ra dần dần chìm trong cảm giác mất mát, bưng lấy khay rượu lặng lẽ bước ra ngoài. Khuôn mặt đội trưởng phức tạp từ trong đám người đứng dậy nắm lấy cổ tay cậu.
Nhiếp Tĩnh Trạch rốt cuộc thu hồi ánh mắt từ trên người người khác, rơi vào người cậu và đội trưởng, trong mắt xuất hiện cảm xúc khó lường.
Cậu rút tay mình lại, không nói một lời đi ra khỏi phòng. Bị một tên ma men ngoài hành lang dây dưa làm rơi mặt nạ, ánh mắt tên ma men lưu luyến trên mặt cậu, vừa đưa tay đem người kéo vào trong ngực vừa cúi đầu hướng vào trong cổ áo của cậu.
Nhiếp Tĩnh Trạch lôi con ma men ra khỏi người cậu, nhấc chân đá vào đầu gối gã, sắc mặt khó coi mà rống lên.
Trong lòng Túc Tức càng thêm mất mát.
Trong kì nghỉ hè hồi năm hai, Túc Tức cùng bạn học lên núi thực hành vẽ thực vật, ở chân núi gặp được giáo viên dẫn dắt đội bóng rổ của trường. Mở phần mềm định vị trên điện thoại di động lên, tìm kiếm tên khách sạn của bọn họ. Buổi chiều tối né tránh giáo viên đi xuống núi tìm được khách sạn ở chân núi, gõ cửa phòng Nhiếp Tĩnh Trạch.
Đối phương khi mở cửa thấy cậu thì khuôn mặt sa sầm lại. Túc Tức làm như không thấy vòng tay qua cổ hôn lên cằm anh, dùng chuyện muốn đi ngủ để ở lại phòng đối phương một đêm. Sau khi rạng sáng bị Nhiếp Tĩnh Trạch đuổi ra khỏi cửa, Túc Tức ngồi xổm ngoài hành lang gọi điện thoại cho anh nhưng chỉ nghe đối phương nói: “Cậu trở về đi.”
Điện thoại bị cúp, cậu gọi lại nhưng đầu bên kia không nhấc máy. Túc Tức chống đầu gối tê dại đứng lên, cửa phòng đối diện mở ra, đội trưởng dựa vào khung cửa cúi đầu nhìn cậu: “Để tôi đưa cậu trở về.”
Túc Tức cầm điện thoại không nói gì, âm thanh lạnh lùng của Nhiếp Tĩnh Trạch từ trong điện thoại truyền đến: “Cậu tự trở về đi, đừng xuống núi tìm tôi nữa.”
Lúc này cậu mới phát hiện cuộc điện thoại lúc nãy đã được nhấc máy.
Túc Tức cũng không xuống núi tìm anh nữa.
Ngoài ra, khi trở lại trường học sau kỳ nghỉ hè, Nhiếp Tĩnh Trạch không cho phép cậu đến đội bóng rổ nữa.
Rõ ràng ở trên giường càng ngày càng hoà hợp, sau khi xuống giường, cậu cảm thấy bản thân và Nhiếp Tĩnh Trạch ngày càng xa cách, thậm chí còn không bằng trước đây.
Mùa hè năm thứ tư, kết quả tốt nghiệp còn chưa công bố, Túc Tùng Thanh lại muốn đưa cậu ra nước ngoài. Cậu nhìn thấy vài manh mối từ vẻ mặt ngày càng nặng nề và mệt mỏi của Túc Tùng Thanh và những điều nghe được qua khe cửa thư phòng, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là chia tay với Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu hẹn Nhiếp Tĩnh Trạch gặp mặt ở quán cà phê gần trường học. Gần tốt nghiệp, Nhiếp Tĩnh Trạch chuyển về kí túc xá, người mấy ngày không thấy ngồi ở trong quán, đầu ngón tay gõ lên bàn lạnh nhạt hỏi cậu:
“Có chuyện gì thì nói đi, tôi đang vội.”
Túc Tức nói với anh: “Chúng ta có thể chia tay rồi.” Cậu luôn cảm thấy mình đang cố gắng lấy lòng đối phương dù đã chia tay.
Vẻ mặt Nhiếp Tĩnh Trạch sững sờ trong giây lát, đáy mắt hiện lên vụn băng, mở miệng ra, chậm rãi phun ra một chữ: “Được.”
Túc Tức mơ hồ nghe được giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi, không khỏi nhớ lại tiệc sinh nhật hai năm trước, tiếng nghiến răng nghiến lợi khi đối phương đồng ý lời tỏ tình của mình hai năm trước lại đan xen vào cảnh chia tay một cách lạ lùng và bất ngờ. Túc Tức cho rằng vẻ tức giận của đối phương là do không hài lòng khi bản thân là người bị đá.
Cậu đứng dậy đẩy cửa bước ra khỏi quán cà phê, vừa đi vừa gửi tin nhắn cuối cùng cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
[Tôi sẽ nói với người khác chúng ta chia tay trong hoà bình. Hay là cậu vẫn thích nói rằng tôi bị cậu đá hơn?]
Hắn cúi đầu, không nhìn thấy trong quán phê Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy ném điện thoại di động.
Chỉ là không đợi Túc Tức kịp ra nước ngoài, Túc Tùng Thanh đã bị đưa đi thẩm tra, bất động sản trong nhà bị niêm phong. Cuộc sống từ trên trời rơi xuống chỉ trong một đêm, từ người khác phải ngước nhìn không thể với tới rơi xuống hèn mọn như cát bụi trên mặt đất. Túc Tức đến trường làm thủ tục thôi học. Ở trong ký túc xá gặp được Dương Tập đang chán nản ủ rũ.
Dương Tập vẫn chưa biết tình hình nhà Túc Tức, lôi kéo cậu lẩm bẩm: “Tôi thất tình rồi.”
Túc Tức dừng lại nhìn cậu ta.
“Cô ấy ra nước ngoài rồi.” Dương Tập nhíu mày khó chịu: “Họ đều nói cô ấy và Nhiếp Tĩnh Trạch cùng nhau ra nước ngoài.”
Túc Tức hơi giật mình, đứng tại chỗ thất thần. Một lúc lâu sau cậu mới thoát khỏi cảm giác chua xót, nhìn quầng thâm và đôi mắt đỏ hồng của Dương Tập muốn nói lại thôi: “Cậu...”
Dương Tập đột nhiên nâng mắt lên nhìn cậu.
Túc Tức bắt gặp ánh mắt của cậu ta định thốt ra nhưng đột nhiên nhớ tới những gì Thẩm Thanh Y đã nói.
Cuối cùng cậu lắc đầu và không nói gì.
Buổi tối hôm đó, khi nằm trong một khách sạn cũ và rẻ tiền, Túc Tức nằm mơ thấy ban ngày gặp Dương Tập, người đối diện nói với cậu với đôi mắt đỏ hòe: “Tôi thất tình rồi.”
Đến cuối cùng cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Dương Tập biến thành chính cậu.
- Hết chương 14 -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.