Chàng ngốc trong nhà của Vãn Phong không hề bị ngốc.
Không những không có ngốc mà còn coi trọng Vãn Phong.
Năm mới vừa qua khỏi xong, người dân trong núi lại rảnh rổi mọi người nhóm lại hóng chuyện.
Một đám thôn phụ thiếu phụ nhàn tới mức không có việc gì liền chạy tới cửa nhà Vãn Phong đi bộ, muốn nhìn xem một chút, anh chàng ngốc nghếch kia không ngốc có cái bộ dạng gì.
Khi mọi người chờ thấy Tiêu Cảnh Duệ ra tới, một đám nữ nhân nhìn xem đến đôi mắt đều không thèm chớp.
Quần áo Tiêu Cảnh Duệ bị tuyết ở trên núi trong cái động kia làm cho ướt nhẹp, Vãn Phong nhờ người ở trong thành mua cho anh một bộ áo lông mới, hơn một trăm đồng tiền, nhưng khi mặc ở trên người nam nhân hết sức thời trang.
Tiêu Cảnh Duệ vai rộng chân dài, thân hình lại cường tráng đĩnh bạt, vừa đứng ở hướng kia, tồn tại cảm giác cường đại đến mức làm người ta không dám lại gần.
Chờ khi anh quay mặt lại, mọi người lại bị khuôn mặt quá mức tinh xảo của anh mê muội, nam nhân hơi hơi mỉm cười, một đôi mắt đào hoa liễm diễm sáng lên, cặp mắt kia như là đựng đầy ngân hà, bị ánh sáng chiếu vào, cách một khoảng đều lập loè lóa mắt tia sáng chói.
Vãn Phong đang phơi quần áo, nam nhân liền đi theo bên cạnh nàng giúp nàng phơi quần áo, dây phơi đồ hơi cao, mỗi lần Vãn Phong muốn phơi đều phải nhón chân mới tới, Tiêu Cảnh Duệ liền dán ở phía sau nàng duỗi tay giúp nàng đè lại dây phơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngoc/986509/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.