Tới giữa trưa, Vãn Phong tỉnh mới lại, đang muốn ngồi dậy, liền thấy Đại Sơn còn ngồi ở phía trước, hai tay ôm chặt chân nàng. Đặt ở trong lồng ngực với nhiệt độ ấm áp của anh.
“ Người ngốc, anh vẫn luôn ngồi ở đây?” Vãn Phong nói chuyện còn có điểm khàn.
Đại Sơn thấy nàng tỉnh, cao hứng mà tiến đến trước mặt nàng, “Chị ơi…”
“Như thế nào vẫn luôn ngồi ở đây? Chân không tê sao?” Vãn Phong ngồi dậy, eo nàng có điểm nhức mỏi, trên người còn có chút lạnh, nàng không tự giác mà nhíu mày.
Đại Sơn tiến tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm mặt nàng xem xem, “Chị ơi, đau không?”
Vãn Phong gật gật đầu, “ Tốt hơn rất nhiều.”
Cánh tay nàng để ở cổ anh, ôm anh hơi hơi sử dụng sức lực muốn đứng lên, Đại Sơn đã đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Vãn Phong đẩy đẩy anh, “ Tôi muốn mặc quần áo.”
Đại Sơn bụng kêu lên sôi ọc ọc.
Vãn Phong sửng sốt, “Anh còn chưa ăn cơm?”
Đại Sơn gật đầu, “Em nhìn chị đi ngủ.”
“ Người ngốc, anh như thế nào không ăn cơm?” Vãn Phong từ trong lồng ngực anh đi xuống giường, đến tủ quần áo cầm áo khoác mặc vào, “Tôi đi vệ sinh trước, đợi lát nữa nấu cơm cho anh ăn.”
Đại Sơn nhắm mắt như cái đuôi nhỏ đi theo nàng.
Vãn Phong biết anh đại khái là lo lắng sẽ bị nàng bỏ rơi, cho nên hiện tại hết sức mẫn cảm lại còn hay sợ hãi.
Nàng lại không đuổi anh đi, đi vệ sinh xong, dẫn anh đi vào phòng bếp làm đồ ăn, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngoc/986479/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.