Đại Sơn liền như vậy được cả nhà tiếp thu, do đó giữ lại.
Trừ bỏ vẫn luôn dính lấy Vãn Phong, anh học xong lại giúp trong nhà làm rất nhiều việc:
Lu trong nhà Vãn Phong không còn nước, anh thấy Vãn Phong đem theo thùng nhỏ từng chuyến mà đi gánh nước, anh liền học theo nàng đi gánh, sức lực anh rất lớn, tới tới lui lui mười mấy chuyến, thực mau đem lu nước chứa đầy.
Vãn Phong đi lên trên núi đào rau dại, anh cũng đi theo sau, phía sau lưng Vãn Phong mộc cái sọt thực nặng, anh trực tiếp đem sọt cầm lấy, đem nó đeo ở trên vai chính mình, hướng Vãn Phong cười đến khờ ngốc, “Chị, em giúp chị.”
Trên núi không có người khác, Vãn Phong nhịn không được hôn hôn mặt anh, “Đại Sơn thật là ngoan.”
Đại Sơn cũng thò đầu qua tới hôn nàng, lại bị Vãn Phong ngăn trước mặt.
Vãn Phong lo lắng có người lại đây, liền cảnh cáo anh, “Chỉ có tôi mới có thể hôn anh, anh không được hôn tôi.”
Đại Sơn ủy khuất ba ba mà bĩu môi.
Vãn Phong đào một sọt rau dại quay đầu lại thấy Đại Sơn còn không cao hứng mà dẩu miệng, liền lôi kéo anh đi vào trong sơn động đen như mực.
Hướng vào trong động đi vào gần 50 mét, Vãn Phong mới dừng lại, quay đầu lại nhón chân ôm cổ Đại Sơn, chủ động hôn môi anh.
Đại Sơn nhanh chóng ôm lấy nàng, mút môi nàng , thở hổn hển kêu, “Chị chị…”
“Hư ——” Vãn Phong bị hôn đến thở hổn hển, “Không cần… Nói chuyện…”
Đại Sơn gật gật đầu, đem quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngoc/986472/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.