Năm Nguyên Cảnh thứ năm, Quý Nghiêu thăng Hàn Chương làm Đặc sứ, đi tra xét hải khẩu phía Đông. Mấy năm Quý Nghiêu tại vị thiên hạ cũng không thái bình. Khi Quý Hoàn tại vị, thế gia và hoạn quan hoành hành, tân đế lên ngôi, hoạn quan cũng được thế, dân chúng khổ không thể tả. Có người khởi nghĩa vũ trang, tập hợp lại tạo phản, đáng tiếc chỉ là một đám người, chưa đến đâu đã bị tiêu diệt. Có lẽ là trời không bỏ rơi Nam Yến, năm Quý Nghiêu tổ chức khoa cử, Trạng Nguyên, Thám Hoa, Bảng Nhãn đều là những người có triển vọng, trong đó có Trạng Nguyên Hà Tiếu và Thám Hoa Trần Bằng Lam nổi bật nhất. Có lẽ Quý Nghiêu không phải Hoàng đế tốt nhưng y biết người nào hữu dụng, lại dám dùng người. Chỉ mấy năm qua đi, vì có Dương Hạ cầm đầu, đám hoạn quan cũng biết điều lại, triều đình thay máu, khiến Nam Yến vốn rối ren hỗn loạn cũng từ từ trở nên thái bình. Biên giới Đông Nam Yến gần biển mấy năm nay đại loạn, có mấy cuốn tấu chương được dâng lên trước mặt Quý Nghiêu. Y nhìn đến mất kiên nhẫn, dứt khoát sai Hàn Chương đi xử lý chuyện này. Cái gọi là “xử lý” này, chỉ đơn giản một từ thôi nhưng tựa hồ như cuốn theo cả mùi máu tanh khi binh khí giao chiến. Hàn Chương phụng chỉ đi sứ, trước khi đi cáo biệt Dương Hạ, lúc ra về lại dài ra thêm một cái đuôi. Triệu Tiểu Đoạt cầm đao theo, yên lặng đeo hành lý đi theo gã. Hàn Chương hỏi: “Cậu đến làm gì?” Triệu Tiểu Đoạt đứng thẳng tắp như cây giáo, đáp: “Tôi cũng đi.” Hàn Chương cười: “Anh không đi chơi đâu.” “Tôi biết chứ.” Triệu Tiểu Đoạt hùng hồn vừa nói vừa lấy lệnh bài ra: “Tôi đi cùng anh. Cha nuôi cho tôi cái này này, cho chúng ta tùy cơ ứng biến.” Hàn Chương ghen tị: “Cha nuôi thương cậu quá.” Triệu Tiểu Đoạt đáp: “Đương nhiên là cha thương tôi rồi!” “Nơi hải khẩu hung hiểm, quan viên nơi biên giới phía Đông cũng khó đối phó, lại có thể có cả trường hợp cấu kết với giặc làm loạn.” Hàn Chương nói: “Cậu muốn đi với anh thật ư?” Triệu Tiểu Đoạt đáp: “Anh làm chuyện của anh, tôi làm chuyện của tôi.” Hàn Chương: “Hử?” “Cha nuôi nói, mấy… mấy lão già ở biên cương phía Đông kia lâu quá nên quên mất ai mới là bề trên rồi, muốn tôi đi xem xét.” “Lần này, anh làm việc cho bh, tôi làm việc cho cha.” Hàn Chương nghĩ một lúc, đương nhiên gã hiểu Triệu Tiểu Đoạt nói về ai, chính là những thái giám trấn thủ các nơi. Trên đời này, dù hoạn quan có bất kính với Thiên tử nhưng cũng sợ Dương Hạ mấy phần. Triệu Tiểu Đoạt là hoạn quan, giao tiếp với bọn họ dễ dàng hơn. Gã nói: “Cậu đồng hành cùng anh cũng được, nhưng phải nghe lời anh.” Triệu Tiểu Đoạt thành thật đáp: “Nghe lời anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]