Editor: Đờ
Ngày mà sơn trang nghỉ hè Hàm Chương loạn lên là một ngày trời nắng cao điểm, bên ngoài như bốc hỏa nhưng bên trong lại mát mẻ.
Bên trong điện nghiêm trang, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thị vệ trước điện vội vàng chạy lại bẩm báo, nói Thích Hầu gia, Tiết Quốc công và hơn mười vị đại thần đang ở dưới chân núi cấu kết với nhau tấu thỉnh Hoàng đế thanh khiết quân thần, giết bè lũ hoạn quan, xem trọng chuyện triều chính.
Quý Hoàn tức xanh cả mặt, gạt hết đồ trên bàn xuống, cả giận nói: "Bọn họ thế này là muốn ép vua thoái vị, muốn tạo phản!"
Thần tử trong điện quỳ xuống, Dương Hạ nhẹ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận."
Quý Hoàn oán giận vỗ bàn: "Đan Vệ, Quách Khiếu - thân là Thống soái của cấm quân mà dám cấu kết với thế gia, tự tiện rời kinh, lĩnh cấm quân vây núi, ai cho chúng lá gan đấy!"
Quý Nghiêu quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, nói giọng oán hận: "Thích Hầu gia với Tiết Quốc công quả nhiên là già đầu rồi nên hồ đồ sao, dám cả gan làm loạn như vậy?"
Quý Hoàn lại càng tức giận: "Đúng là mấy lão già hồ đồ, làm sao mà giấu được lòng muông dạ thú nữa."
Dương Hạ nhìn xuống, khom người thật thấp trên mặt đất. Xiêm y nội thị đỏ tươi như con bướm xinh đẹp khép đậu lại, thấp giọng rằng: "Bệ hạ, liên lụy ngài phải lâm vào hiểm cảnh, lần này nô tài muôn lần chết cũng không hết tội."
Hắn nói day dứt, hành đại lễ rồi khi ngẩng đầu nhìn Quý Hoàn, đôi mắt hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-mang/501811/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.