Edit bởi Thảo Yupumi
"Merlin!" Arthur vẫn thường hét lên như vậy khi hắn căng thẳng, "chiếc áo sơ mi màu kem mà cậu lấy cho tôi ở chỗ nào?"
"Một lát, thưa Ngài," Merlin thở phào và đi lấy quần áo cho hắn.
Arthur không thèm cởi bộ đồ ngủ sau mành che. Hắn không quan tâm nhiều đến sự khiêm tốn. Merlin không bận tâm, mặc dù đôi khi cậu cảm thấy mất tập trung khi Arthur đang đứng đó trong ánh hào quang rực rỡ, làn da anh hồng hào và mịn màng (?). Ít nhất, Merlin nghĩ rằng nó trông ổn. Cậu chưa bao giờ thực sự nhúng tay vào điều đó trước đây. Nhưng cậu có thể đã nghĩ về nó một vài lần.
"Merlin!" Arthur lạnh lùng, kéo Merlin ra khỏi giấc mộng, "Cái áo?"
"Đây rồi, thưa Ngài" Merlin đưa nó cho hắn, hướng ánh mắt ra khỏi cơ thể vạm vỡ của Arthur.
Arthur nhận thấy sự đặc biệt của Merlin.
"Cậu ổn không, Merlin?" Arthur hỏi với một nụ cười tự mãn.
"Không có gì, chỉ là... mệt," Merlin thở dài.
"Mệt mỏi?" Arthur cười toe toét, "Cậu là người hầu lười biếng nhất từ trước đến nay, mệt nổi sao?"
Merlin không thể không cười. "Tôi có thể là người hầu lười nhất, nhưng anh là người bị mắc kẹt với tôi."
"Ta cho là vậy," Arthur nói.
Hắn không thể tưởng tượng được một thế giới mà Merlin không ở bên hắn thường xuyên. Hắn hay chọc ghẹo cậu, nhưng đó là vì tình yêu.
Đôi lúc, khi hắn nằm trên giường vào đêm khuya, hắn có thể trông thấy khuôn mặt của Merlin trong suy nghĩ mình. Arthur có thể nhìn thấy cậu đang cười cùng với hắn. Rồi hắn sẽ chìm vào giấc ngủ yên bình.
Đó là những cảm xúc sâu lắng, bị kìm nén, chỉ dành riêng cho những lúc tăm tối nhất và là nơi khuất sâu nhất của tâm trí.
Trong những giờ phút sự thức dậy của thực tại, Arthur là một vị vua, và Merlin là người hầu của hắn.
Arthur kéo áo sơ mi của hắn, Merlin ở đó vuốt và làm phẳng chiếc áo, đảm bảo rằng mọi thứ trông thật hoàn hảo. Mặc dù Arthur luôn trông hoàn hảo, Merlin nghĩ. Ngoại trừ những lúc hắn ta là đầu cá chép.
Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ chương trình này
"Merlin?" Arthur hỏi.
Merlin chợt nhận ra rằng mình vẫn đang đứng rất gần Arthur.
"Cậu có nghĩ rằng chuyện này sẽ thành công?" Arthur hỏi, trầm lặng và nghiêm túc.
Bộ não của Merlin rối loạn, cậu vẫn đang đứng rất gần hắn.
"The Ball," Arthur xen vào, "Cậu có nghĩ rằng ta có thể tìm thấy ai đó theo cách này không?"
"Ồ," Merlin nói với giọng gấp gáp, "Chà, tôi đoán nó khá ổn. Đó là một cách tốt để gặp gỡ nhiều người."
Arthur, trầm ngâm.
"Ngay cả khi anh không thể tìm thấy bạn đời cho mình," trái tim của Merlin nói, "Nếu không có gì khác, nó sẽ mang lại hạnh phúc cho vương quốc
"Trí thông minh, Merlin," Arthur, "trí tuệ của cậu đôi khi làm ta ngạc nhiên."
***
Arthur đứng trên ban công của cung điện, nhìn ra đám đông ở ngoài kia. Họ thậm chí còn lan ra ngoài các bức tường của cung điện và tràn ra đường. Trên thực tế, cả thị trấn đã ở đây vì thông báo thú vị của Arthur. Hắn là một vị Vua được yêu mến, và mọi người đều háo hức xuất hiện để nhận thông báo từ hắn.
Bên phải Nhà vua là người hầu Merlin. Cậu ấy hầu như luôn được nhìn thấy ở bên cạnh Arthur. Thông thường các thiếu niên của Camelot sẽ thảo luận xem ai là người hấp dẫn nhất, Vua Arthur hay chàng hậu cần Merlin. Đó là một cuộc tranh luận sôi nổi.
"Chào buổi sáng, Công dân của Camelot!" Arthur nở một nụ cười tỏa nắng. Đám đông hò reo cổ vũ.
"Ta rất vui mừng được thông báo rằng chúng ta sẽ tổ chức một Vũ hội tại lâu đài"
Đám đông hò reo phấn khích.
"Tất nhiên là mọi người đều được mời," Arthur cười rạng rỡ, "nhưng ta nên nói với mọi người rằng ta có mục đích cụ thể cho Bữa tiệc này. Mặc dù đây sẽ là một đêm vui vẻ cho tất cả các bạn, một cơ hội để ăn mừng và tận hưởng, nhưng mục đích chính sẽ là cho ta gặp càng nhiều người đủ tiêu chuẩn, vì ta tin rằng đã đến lúc ta phải thực hiện việc lập Hoàng hậu hoặc Song Đế của ta."
Những tiếng xì xào phấn khích nổi lên từ đám đông.
"Trở thành Vua không phải là một nhiệm vụ dễ dàng", Arthur tiếp tục, "Làm vua một mình còn khó hơn. Ta tìm kiếm một người bạn đời trong hôn nhân, để cùng dẫn dắt Camelot với ta. Ta muốn một người có thể thường xuyên chia sẻ mọi khía cạnh của cuộc sống với nhau. "
Merlin chỉ hơi giật mình. Không ai chú ý tới cậu.
Ngoại trừ Morgana.
Ở phía bên kia của Arthur, chị gái hắn, Morgana, đứng yên và uy nghiêm, khuôn mặt như làm từ sứ của cô mang một chiếc mặt nạ rắn chắc. Cặp mắt cô lướt sang lúc Merlin giật mình khi Arthur đề cập đến việc chia sẻ cuộc sống của mình với ai đó. Cô đã nhận ra rằng Merlin đang yêu Nhà vua cách đây khá lâu. Ban đầu cô nghĩ nó vô hại. Một tên nhóc người hầu ngốc nghếch có tình cảm với Nhà vua. Thật mới lạ. Tuy nhiên, cô đã bắt đầu nhận ra rằng Arthur đã giữ Merlin ở lại và khăng khăng với cậu đến mức nào. Cô bắt đầu có suy nghĩ rằng Arthur, mặc dù trong tiềm thức, đang đáp lại tình cảm của Merlin.
Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ chương trình này
Đó là lý do tại sao cô ta nảy sinh ý tưởng trong đầu rằng Arthur cần phải kết hôn. Thành thật mà nói, nó không có quá nhiều thuyết phục. Arthur đã tự mình gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Hắn thường xuyên kiệt sức, và Morgana chắc chắn sẽ an ủi và bày tỏ sự quan tâm của chị gái bất cứ lúc nào khi cô có cơ hội.
"Arthur à," cô ấy đã nói một đêm, "Em trông hoàn toàn kiệt sức. Em không cần phải chia sẻ gánh nặng của bản thân một mình." Đây không phải là lần đầu tiên cô nói với hắn nhiều như vậy.
"Ta biết," hắn ta bực tức nói, "Ta biết chị muốn ta kết hôn. Nhưng phải làm sao có thể tìm được một người chồng hoặc một người vợ khi ta đang bận quản lí cả Vương Quốc?"
Sau đó, Morgana trình bày cho hắn ý tưởng về The Ball. Cô đã dụ dỗ hắn vào cuộc, bằng nột cách nào đó, khiến hắn tin rằng đó là ý tưởng của riêng bản thân.
Camelot đã chấp nhận mọi mối quan hệ không phân biệt giới tính hoặc bản dạng giới (?). Morgana ổn với điều này, vì đó là hiển nhiên của vương quốc, nhưng cô cảm thấy Arthur là ví dụ điển hình của một kẻ quá tự do khi nói đến quyền lực mà hắn giữ. Hắn ta có vẻ tin rằng bất kỳ ai chăng nữa cũng ngang bằng với mình, dễ dàng trò chuyện với những người buôn bán trên đường phố thấp kém, cứ như kiểu hắn là một Lãnh chúa hoặc Thương nhân giàu có. Hắn thậm chí đã biến những người không mang dòng máu quý tộc làm hiệp sĩ của mình.
Morgana biết Arthur sẽ sẵn sàng coi bất kỳ ai là người cầu hôn tại Vũ hội này. Hắn ta sẽ không thấy sự khác biệt giữa một quý tộc được nuôi dạy tốt và một thường dân. Cô sẽ phải theo dõi tình hình rất chặt chẽ.
~ A / N: Tôi xin lỗi vì đã để Morgana theo cách này! Tin tôi đi, tôi yêu cô ấy, NHƯNG tôi cần một kiểu 'chị kế xấu tính' để phù hợp với chủ đề Cô bé Lọ Lem! ~
_T.Yupumi: bản gốc của Song Đế thực ra là "Vua", nhưng nghe một vị Vua nói kiếm một vị Vua cho mình nghe hơi chối tai, nên tui quyết định dùng từ Hán- Việt cho dễ nghe_