Edit bởi Thảo Yupumi
"Merlin!" Arthur vẫn thường hét lên như vậy khi hắn căng thẳng, "chiếc áo sơ mi màu kem mà cậu lấy cho tôi ở chỗ nào?"
"Một lát, thưa Ngài," Merlin thở phào và đi lấy quần áo cho hắn.
Arthur không thèm cởi bộ đồ ngủ sau mành che. Hắn không quan tâm nhiều đến sự khiêm tốn. Merlin không bận tâm, mặc dù đôi khi cậu cảm thấy mất tập trung khi Arthur đang đứng đó trong ánh hào quang rực rỡ, làn da anh hồng hào và mịn màng (?). Ít nhất, Merlin nghĩ rằng nó trông ổn. Cậu chưa bao giờ thực sự nhúng tay vào điều đó trước đây. Nhưng cậu có thể đã nghĩ về nó một vài lần.
"Merlin!" Arthur lạnh lùng, kéo Merlin ra khỏi giấc mộng, "Cái áo?"
"Đây rồi, thưa Ngài" Merlin đưa nó cho hắn, hướng ánh mắt ra khỏi cơ thể vạm vỡ của Arthur.
Arthur nhận thấy sự đặc biệt của Merlin.
"Cậu ổn không, Merlin?" Arthur hỏi với một nụ cười tự mãn.
"Không có gì, chỉ là... mệt," Merlin thở dài.
"Mệt mỏi?" Arthur cười toe toét, "Cậu là người hầu lười biếng nhất từ trước đến nay, mệt nổi sao?"
Merlin không thể không cười. "Tôi có thể là người hầu lười nhất, nhưng anh là người bị mắc kẹt với tôi."
"Ta cho là vậy," Arthur nói.
Hắn không thể tưởng tượng được một thế giới mà Merlin không ở bên hắn thường xuyên. Hắn hay chọc ghẹo cậu, nhưng đó là vì tình yêu.
Đôi lúc, khi hắn nằm trên giường vào đêm khuya, hắn có thể trông thấy khuôn mặt của Merlin trong suy nghĩ mình. Arthur có thể nhìn thấy cậu đang cười cùng với hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-lo-lem/211897/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.